Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 318 - Chương 318 - Bị Bắt

Chương 318 - Bị bắt
Chương 318 - Bị bắt

Chương 318: Bị bắt

Tô Thanh Hòa gần như không chịu nổi tình hình trong nhà nữa nên cô về phòng nghỉ ngơi.

Cô nghĩ ngợi chuyện thăng cấp. Nếu muốn học y, nhất định phải có phòng học mô phỏng của riêng mình, vậy nên phải nắm chắc chuyện thăng cấp. May đồ thì còn kéo dài được, thích làm lúc nào thì làm lúc đó, nhưng học lái xe bắt buộc phải học cho sớm, trước khi đi nhất định phải học cho xong để còn hoàn thành nhiệm vụ.

Trong huyện, vài người thuộc tổ điều tra đang điều tra tình hình ở huyện ủy.

Đối tượng bị điều tra chính là bí thư Tôn Thụ Tài của huyện Hồ Gia.

Trước tiên là tìm người dân để điều tra tình hình. Dân trên phố vừa nghe đến điều tra bí thư Tôn bèn xua tay không nói lời nào, vội vội vàng vàng bỏ đi mất. Còn mấy người già ở ngoại ô thì khóc nói sự thật: “Tôi không biết bí thư Tôn ra làm sao, tôi không quen, nhưng rốt cuộc ai là người phụ trách chuyện đội trưng thu lương thực vậy? Lương thực trong nhà bị lấy đi hết, chúng tôi ăn cái gì đây? Sao không có ai lo chứ?”

“Tính ra đội chúng tôi còn may, lúc đội trưng thu lương thực đến, phó huyện trưởng Cố dẫn theo người của đội vũ trang đang ở gần đây đã giúp chúng tôi đuổi đám người kia đi. Nếu không chỉ còn nước ăn vỏ cây mà thôi. Chuyện này cũng không biết tìm ai, chúng tôi không gặp được bí thư với huyện trưởng, cán bộ trên địa phương cũng không quản nổi việc lớn này.”

Người của đội điều tra lại đến huyện ủy điều tra chuyện xe cộ.

Người được hỏi đầu tiên là ông Trương.

Ông ta vừa nghe tới bên trên xuống điều tra bí thư Tôn thì sợ đến nỗi không dám nói gì. Người của tổ điều tra bí mật đưa ông ta ra ngoài: “Đồng chí phải biết đưa ra ý kiến cho những chuyện không hợp lý, phải tin tưởng tổ chức.”

“Vậy, vậy để tôi nói thật.” Ông Trương nuốt nước bọt rồi mở miệng: “Tôi muốn nói từ lâu rồi, cái xe kia, không biết nhà bí thư Tôn đã dùng tốn bao nhiêu xăng dầu rồi, mỗi ngày xe ra xe vào, ôi chao, tôi nhìn còn thấy xót xăng xe nữa là. Nhưng người trong đại viện này là hàng xóm của nhau, cho nên không ai tiện nói. Lần trước con dâu út nhà phó huyện trưởng Cố có nhắc một câu, vợ bí thư Tôn lập tức vặn lại, nói bà ta thích ngồi thì ngồi, không ai quản được. Các anh nói xem đây có phải là độc tài không? Lại còn dọa con nhà người ta sợ đến choáng váng.”

Là một bảo vệ phụ trách canh cổng đã lâu, thường ngày thấy nhiều chuyện hơn bất cứ ai, vợ chồng nhà nào xô xát mấy lần ông ta đều biết hết. Vậy mà chuyện của cán bộ huyện ủy lại không thể kể với ai, hôm nay có người của tổ điều tra đến tìm ông ta hỏi chuyện nên ông ta không nhịn nổi nữa rồi.

Kể xong chuyện xe cộ, lại kể tới chuyện vợ bí thư Tôn bữa cơm nào cũng ăn thịt.

“Ăn còn chẳng no, mấy nhà khác trong đại viện không có mà ăn, còn vợ bí thư Tôn thì thường xuyên đem cơm trắng, sủi cảo thịt về nhà, ôi, thành quen luôn, cứ đi qua đi lại trước mặt tôi. Anh nói xem, người ta ăn không đủ no, sao bọn họ có thể nuốt nổi chứ. Còn chuyện năm trước nữa, vợ bí thư Tôn tổ chức sinh nhật, có người còn tặng bà ta đồ dạ len, họ hàng gì bắn đại bác cũng không tới, một đám người kéo đến chỗ tôi hỏi thăm nhà bọn họ ở đâu. Anh nói xem, nếu bọn họ là họ hàng thật, chẳng lẽ còn tới tìm tôi để nghe ngóng ư? Còn nữa…”

Người của tổ điều tra nghe nhiều đến mức toát mồ hôi. Biết bao nhiêu là chuyện…

Trong tòa ký túc xá huyện ủy, vợ bí thư Tôn đang hổn hển oán trách với chồng mình: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Hôm nay tiểu Lưu có nói với tôi sau này không thể chở tôi đi đón tiểu Quân tan học nữa, nói phải dạy con dâu út nhà họ Cố học lái xe. Đây là có ý gì? Nhà chúng ta không bì được với nhà họ Cố hả? Ông Cố nhà đó còn là người từ chỗ khác đến nữa.”

Hiện giờ bí thư Tôn đứng ngồi không yên nên mới không ở lại phòng làm việc mà muốn về nhà để yên tĩnh một chút, kết quả lại bị làm phiền thì hết sức đau đầu.

Ông ta giận dữ đập bàn: “Đây là sắp xếp của cấp trên, cậu ta còn có thể làm gì được chứ?”

Vợ bí thư Tôn tức giận nói: “Cái gì gọi là ‘sắp xếp của cấp trên’, cấp trên còn có thể đặc biệt sắp xếp cho con dâu út nhà họ Cố học lái xe cơ à? Mặt mũi nó cũng lớn quá nhỉ? Chẳng qua là chó ngáp phải ruồi tìm ra phân bón gì đó thôi. Nó xuất thân nhà nông, vốn dĩ quen với làm đồng, tìm ra phân bón mới thì có gì mà lạ. Tìm ra rồi thì sao, có thể làm công nghiệp gì được không?”

Bí thư Tôn tức tối đứng dậy đi ra ngoài.

Bỗng nhiên ông ta có một dự cảm không lành, tốt hơn là nên đi tìm lão Lâm bàn bạc thử.

Kết quả đến văn phòng thì lão Lâm không ở đây, chỉ có thể ngồi đợi ở trong phòng làm việc. Đến tận lúc tan làm cũng không thấy lão Lâm đâu, ông ta đang định đi về, còn chưa kịp bước ra tới cửa phòng làm việc đã thấy mấy người lạ mặc quân trang đi vào…

Sáng sớm ngày hôm sau Tô Thanh Hòa về đến khu tập thể huyện ủy đã bị ông Trương làm mặt thần bí gọi lại.

“Tiểu Tô à, hôm qua bí thư Tôn bị bắt rồi đó, cháu đã biết chưa?”

Bình Luận (0)
Comment