Cảm ơn kim phiếu của bạn hoanghai1989ngochang gửi đến truyện ^^, chúc mn nghỉ lễ vui vẻ.
Chương 319: Thăng chức
Hai tay Tô Thanh Hòa đang dắt xe, ngạc nhiên đến độ suýt nữa thì buông tay ra. Hiệu suất này vô cùng cao rồi! “Bác Trương, bác nhìn thấy ư, có chắc không?”
“Chứ còn gì nữa, bác chính là phần tử tích cực đó, chính bác tố giác mà.”
Ông Trương ra vẻ tự hào như thể hạ bệ được một vị bí thư huyện ủy là niềm vinh quang vĩ đại vậy. Chẳng qua Tô Thanh Hòa biết ông Trương đang khoác lác, cùng lắm là cung cấp manh mối cho người ta, tố giác ở đâu ra? Ông Trương là người lõi đời gió chiều nào theo chiều đó, sẽ không chủ động tố giác, nhưng giậu đổ bìm leo thì có khả năng. Mà dù vậy, Tô Thanh Hòa vẫn ra vẻ thán phục giơ ngón tay cái lên với ông ta: “Bác đúng là người chính trực, là một lão đồng chí dám nói sự thật, cháu bái phục!”
“Chắc chắn rồi, thực ra bác vẫn còn nhiều chuyện chưa kể hết lắm, nhưng người ta đợi không nổi nữa, chứ không thì bác còn kể tiếp.” Ông Trương ra chiều tiếc nuối.
Tô Thanh Hòa nghĩ nếu đợi ông Trương kể hết thì chắc là muộn rồi. Kiểu hiệu suất như vậy còn kiếm đâu ra được nữa chứ. Cô cười nói: “Lần sau có dịp bác lại kể tiếp là được rồi. Lão đồng chí dám nói thật như bác xứng đáng để lớp trẻ chúng cháu noi theo. Thôi bác làm gì thì làm đi nhé, để cháu về thuật lại cho cha mẹ nghe sự tích vinh quang của bác.”
“Có gì hay đâu mà kể... Cháu mau về đi, ha ha ha, có gì không rõ thì đến đây hỏi bác.”
“Vâng ạ” Tô Thanh Hòa vội vàng dựng xe ở trong sân rồi đi lên lầu. Lúc này đây, mẹ Cố đang lau nhà, bà còn ngân nga một khúc hát, thấy Tô Thanh mở cửa đi vào, hai mắt lập tức sáng lên rồi chạy đến kéo tay Tô Thanh Hòa, bà muốn chia sẻ niềm vui của mình.
Tô Thanh Hòa nói: “Mẹ ơi, mẹ có chuyện gì vui ư?”
“Con hiểu mẹ quá.” Mẹ Cố vui vẻ nói, Thanh Miêu Nhi với bà quả nhiên là hiểu nhau.
Tô Thanh Hòa cười nói: “Con còn biết mẹ vui là vì chuyện của cha nữa cơ.”
Mẹ Cố ngạc nhiên: “Vậy mà con cũng đoán ra được hả?”
Tô Thanh Hòa tiếp tục nói: “Con vừa nghe bác Trương nói sơ qua.”
“...” Mẹ Cố khựng người rồi lại hớn hở, bà biết là con dâu lại đang trêu mình. Thật là một đứa lớn xác nhưng tâm hồn còn trẻ thơ. Thế nhưng bà vẫn tự hào nói: “Bác Trương không biết nhiều bằng mẹ đâu, chuyện gì cha con cũng kể cho mẹ nghe hết…”
Nhờ mẹ Cố, Tô Thanh Hòa được nghe một phiên bản khá hoàn chỉnh. Tất nhiên, chuyện này cũng do phó huyện trưởng Cố... à không, hiện giờ nên là bí thư Cố kể lại.
Đúng vậy, phó huyện trưởng Cố đã được thăng chức lên hai bậc, trực tiếp trở thành bí thư huyện ủy - người đứng đầu huyện Hồ Gia.
Theo như tình hình do bí thư Cố kể lại với vợ khi về nhà lúc tối qua là ngay chiều hôm qua, nhân viên huyện ủy vừa định tan làm thì có một đám người mặc quân phục xông vào, trực tiếp xông thẳng vào phòng làm việc của bí thư Tôn để bắt ông ta.
Không những thế, ngay cả huyện trưởng Lâm hiện giờ cũng phải đi đến chuyên khu tiếp nhận điều tra, hơn nữa gần như sẽ bị sắp xếp chuyển sang một cương vị khác.
Sau đó đến tối, lệnh bổ nhiệm của chuyên khu được gửi đến thông qua hình thức điện báo, ngoại trừ phó huyện trưởng Cố được thăng hai bậc chức, các cán bộ cùng làm nhiệm vụ với ông cũng sẽ được đề bạt lên.
Đội vũ trang dưới quyền ông cũng sẽ được người đồng chí có mối quan hệ khá tốt với ông tiếp nhận, cả huyện Hồ Gia giờ đây đều nằm dưới quyền kiểm soát của bí thư Cố.
“Ghế ngồi” của bí thư Cố vững chãi hơn bí thư Tôn nhiều rồi.
Mẹ Cố thích thú không chỉ vì chồng mình thăng quan rồi, mà còn vì không cần phải lo lắng sợ hãi nữa.
Bởi vì trước đây chồng bà không hợp với ông Tôn, ông Lâm nên lòng bà cứ bất an, lo bị người ta hãm hại. Đến giờ cuối cùng cũng yên ổn. Hiện tại không phải bà không dám ra khỏi nhà nói liều nữa rồi, mà chính là vợ ông Tôn mới không dám ra khỏi nhà. Đúng là thế sự biến hóa, thịnh suy vô thường, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây.
“Thanh Miêu Nhi, con đúng là phúc tinh của nhà ta. Lần đầu gặp con là mẹ đã biết con chính là con dâu nhà này rồi. Nhìn đi, nhà mình càng ngày càng khá lên.”
Tô Thanh Hòa xấu hổ nói: “Do cha con là cán bộ tốt làm việc tốt. Nếu không ban lãnh đạo ở trên cũng đâu đề bạt cha rồi.”
“Đó cũng là nhờ con giúp đỡ ông ấy. Cái tính của cha con ấy mà... cũng may mà có con làm chuyện tốt cho ông ấy.”
Trong lòng mẹ Cố tự hiểu, nếu không nhờ thành tích công tác tốt ở huyện lần này, dễ gì được thăng quan tiến chức chứ.
Mẹ Cố muốn hôm nay làm tiệc chúc mừng, nhưng trưa nay Tô Thanh Hòa lại không có nhà, với cả người nhà cũng đều phải đi làm hết nên chẳng có bao nhiêu thì giờ, bà ấy bèn lên kế hoạch tối nay cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm.
Vì tiệc mừng tối nay, Tô Thanh Hòa đã đặc biệt xin phép về sớm, sau đó lấy một cân thịt từ không gian trữ đồ ra đem về nhà. Đến tối lại tự mình xuống bếp nấu một bát thịt kho tàu thật to cho bí thư Cố.
Cả một nhà họ Cố đều kích động, mặt mày hớn hở.
Mẹ Cố cười nói: “Năm nay nhà chúng ta có hai việc đại hỷ, một là cha bọn con đã thăng chức rồi, hai là Thanh Miêu Nhi sắp đi học đại học. Được dịp nên cùng ăn mừng, sau này nhà ta sẽ càng ngày càng tốt.”