Chương 320: Trở về
Cả nhà hào hứng cùng cụng ly, đàn ông uống rượu, phụ nữ và trẻ con uống nước đường đỏ.
Uống xong một ly, mẹ Cố lại chua xót nói: “Tiếc là Trường An không ở đây. Ôi…”
Tô Thanh Hòa cũng nhớ đến Trường An, nghe hệ thống thông báo cục diện biên cương ổn định, hiện tại không có đánh nhau, Trường An cũng đang ở hậu phương dưỡng thương, hơn nữa cũng được thăng chức rồi.
Nhưng mà đối với những chiến sĩ chính trực như Trường An đây mà nói, hẳn trong lòng đang khó chịu lắm. Đợi sau khi cô học lái xe xong để hoàn thành thăng cấp, cô sẽ nấu vài món ngon gửi cho Trường An.
Cả nhà thấy Tô Thanh Hòa trầm mặc, tưởng cô cũng đang khó chịu, bí thư Cố cười nói: “Thanh Hòa à, mai con bắt đầu gặp tiểu Lưu mà học lái xe nhé. Công việc ở quán cơm cũng có thể bàn giao sớm hơn một chút, cứ toàn tâm toàn ý mà học cho tốt.”
Nghe thấy được học lái xe rồi, Tô Thanh Hòa phấn khởi gật đầu: “Vâng ạ, con nhất định sẽ học tốt, con học nhanh lắm!” Ôi... thăng cấp thăng cấp thôi…
Buổi tối trở về phòng, Tô Thanh Hòa lại nằm trên giường: “Hệ thống hệ thống, vết thương của Trường An thế nào rồi?”
“Ký chủ yên tâm, đã bắt đầu thuyên giảm.”
“Tốt quá.” Cuối cùng thì Tô Thanh Hòa cũng yên tâm rồi: “À, hiện tại Trường An đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa, đang viết tên ký chủ lên cửa sổ.”
Tô Thanh Hòa rung động, mặt đỏ bừng. Việc gì mà Trường An phải nhớ cô đến thế... Khụ khụ, quan trọng là khuya rồi, bị thương mà còn không chịu đi ngủ, đúng là không có nề nếp!
Trên xe lửa, Cố Trường An đã ngủ cả một ngày trời nên tối đến không thể ngủ được nữa, cứ thế viết chữ trên cửa sổ chơi. Người mà anh nhớ nhất chính là Tô Thanh Hòa, vậy nên cứ không ngừng viết mấy chữ “Thanh Miêu Nhi” lên cửa sổ.
Viết mãi viết mãi, tim của anh bắt đầu nhói lên.
Nếu Thanh Miêu Nhi mà biết việc anh làm nguy hiểm như này, bất cứ lúc nào cũng có thể chết, Thanh Miêu Nhi vẫn chịu ở bên anh chứ? Cô ấy còn trẻ như vậy, ngộ nhỡ anh mất rồi, Thanh Miêu Nhi phải làm như thế nào đây?
Hiện tại anh không muốn rời khỏi đội rồi, anh muốn chiến đấu ở tiền tuyến, nếu Thanh Miêu Nhi biết anh nói lời không giữ lấy lời, có phải sẽ xem thường anh không?
Mới sáng sớm, Tô Thanh Hòa đã bị hệ thống đánh thức. Cô vò đầu, chỉ nghe mỗi tiếng thông báo vẫn đang vang lên trong đầu: “Đinh đinh đinh, xin thông báo, đối tượng quân nhân sắp về đến nhà, mời ký chủ chuẩn bị tốt.”
Tô Thanh Hòa bất ngờ: “Đến nhà, nhà nào?”
“Nhà mẹ đẻ.”
“...” Tô Thanh Hòa chỉ ngẩn người đúng hai giây thì nhanh chóng ngồi dậy, sau đó lục tìm đồ mới cho mình, cuối cùng tìm được chiếc váy mẹ Cố tặng mình.
Cô vừa mặc vừa hỏi: “Chuyện Trường An trở về sao không nói sớm? Tôi không tin mi không biết gì, mấy ngày qua tôi đều hỏi thăm mi chuyện của Trường An.”
“Ký chủ, mỗi ngày cô đều hỏi về tình trạng sức khỏe của đối tượng quân nhân chứ không hỏi định vị địa lý.”
Tô Thanh Hòa bĩu môi: “Mi không thể thông báo được ư?”
“Tôi tưởng loài người đều thích ngạc nhiên.”
“...” Được lắm!
Ngoài việc mặc váy mới, Tô Thanh Hòa vẫn tỏ ra như bình thường, tết tóc hai bên, đeo túi đeo chéo, đạp xe băng băng đi đến quán cơm để bàn giao công việc.
Nghe nói cô sẽ nghỉ việc, mọi người đều không nỡ, đặc biệt là Kiều Đại, người thầy như Tô Thanh Hòa quả thật rất tốt, dạy ông ấy làm rất nhiều món ngon.
Nhưng mà Tô Thanh Hòa sẽ đi học đại học, bản lĩnh rất lớn, chẳng ai dám nói gì.
Công việc cũng không có gì để bàn giao, thực tế chỉ là chào tạm biệt mọi người thế thôi, Tô Thanh Hòa luôn để ý thời gian, đến chiều lập tức cưỡi xe đạp phóng nhanh về nhà.
Theo như định vị mà hệ thống thông báo, cuối cùng thì tại ngã rẽ, Tô Thanh Hòa cũng gặp được Cố Trường An đang đi từ một hướng khác đến.
Tô Thanh Hòa lặng lẽ đứng ở giữa đường, khuôn mặt ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Cố Trường An.
Cố Trường An lòng rối như tơ vò, tinh thần suy sụp, vừa mong chờ gặp Tô Thanh Hòa vừa sợ gặp Tô Thanh Hòa. Suy nghĩ không ngừng mâu thuẫn, anh khó chịu ngẩng đầu nhìn bốn phía, đột nhiên trước mắt hiện ra một bóng hình như bước ra từ trong mơ.
Đôi mắt to tròn, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng. Khoảnh khắc này đây, đôi mắt ấy tựa như những vì sao đang cười với anh.
Thấy anh ngẩng đầu lên, Tô Thanh Hòa dựng xe rồi cười chạy về phía anh: “Trường An, đúng thật là anh đã về rồi. Lúc nãy em còn tưởng là em nhìn nhầm! Trường An, cuối cùng thì anh cũng về rồi, tốt quá đi thôi!”
Đối diện với binh sĩ bị thương vừa trở về từ chiến trường, cô nhất định phải cho đồng chí Trường An cảm nhận được sự ấm áp và an ủi của gia đình.
Cố Trường An sững sờ nhìn cô, niềm vui của việc xa cách đã lâu lại trùng phùng đã xua tan đi tất thảy những phiền muộn trong lòng anh, anh chẳng để ý đến chuyện gì được nữa, anh vui mừng chạy về phía Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi!”
Hahaha, đúng thật là Thanh Miêu Nhi của anh rồi. Anh vừa về đã được gặp Thanh Miêu Nhi, thật là tốt.