Chương 321: Đoàn tụ
Hai người chạy về phía nhau, lúc cách một đoạn xa lại dừng chân kích động nhìn nhau. Nhưng mà trong lòng đều nghĩ, ôi chao, sao trên đường lại nhiều người như vậy chứ?!
Nhìn nhau vài giây, Tô Thanh Hòa nghĩ trong lòng, Trường An đẹp trai và càng có hương vị đàn ông hơn.
Cố Trường An nhìn khuôn mặt của Tô Thanh Hòa, mặt anh từ từ đỏ lên. Hình như Thanh Miêu Nhi đã cao hơn và còn xinh đẹp hơn xưa.
Hai người nhìn nhau một lát, sau đó thu hồi tầm mắt. Cố Trường An ngượng ngùng xoắn xuýt nói: “Chúng ta về thôi.”
“Vâng.” Tô Thanh Hòa lên tiếng, xoay người dắt xe.
Cố Trường An nhanh chóng cướp lấy đẩy đi, bảo Tô Thanh Hòa ngồi lên để anh chở.
Tô Thanh Hòa nghĩ trên người anh còn có vết thương vì thế bèn nói: “Để em chở đi, bây giờ em đạp rất nhanh đó.”
“Để anh, anh nặng lắm, em không chở được đâu.” Đôi chân dài của Cố Trường An gác qua ngồi lên yên xe đạp, chờ Tô Thanh Hòa ngồi lên. Lúc này Tô Thanh Hòa mới ngồi lên: “Anh đạp chậm một chút nhé.”
“Được rồi.” Cố Trường An cười tủm tỉm đáp.
Dọc theo đường đi tâm trạng của hai người giống như bay.
Lúc đi tới huyện ủy, bác Trương đang khoác lác với người ta, thấy Tô Thanh Hòa ngồi sau xe với một người khác, nhìn kỹ lại, thế mà là Cố Trường An, cái cốc tráng men trong tay ông ta suýt rơi xuống, ai da, sao nhìn cậu ba nhà họ Cố lại hơi khác nhỉ? Trước kia là cục bột trắng trẻo, bây giờ trông như một cục bùn rắn chắc.
Mẹ Cố đang ở trong nhà sửa sang lại len sợi, chuẩn bị dệt áo lông cho Tô Thanh Hòa, nghe thấy tiếng đập cửa, bà biết là Tô Thanh Hòa đã về nên lập tức đi mở cửa. Bà vừa mở cửa đã thấy con trai đứng bên ngoài.
Mẹ Cố lập tức trợn mắt há hốc mồm. Ngay sau đó nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Trường An, Trường An của mẹ đã về rồi ——”
Cố Trường An cũng bị mẹ mình làm cho cảm động, cảm xúc bi thương khi vừa thấy Thanh Miêu Nhi lại trào dâng, anh đỏ mắt mím môi thật chặt.
Có lẽ lần này trở về cũng là lần cuối cùng anh trở về, có lẽ anh sẽ hy sinh giống như Lão Dát Tử. Hu hu… Lần này trở về, anh cũng không dám đi thăm mộ Lão Dát Tử, anh sợ thấy cảnh tượng đó. Chờ sau khi trở về, anh nhất định phải đến mộ của Lão Dát Tử, sau đó tìm thời gian về quê Lão Dát Tử để xem tình hình trong nhà Lão Dát Tử, nếu có hoàn cảnh khó khăn, anh sẽ giúp đỡ. Dù sao Lão Dát Tử cũng hy sinh vì anh.
Suy nghĩ xong, sắc mặt Cố Trường An trở nên nặng nề.
Tô Thanh Hòa thấy anh như vậy thì rất khó chịu. Người đàn ông đã trải qua chiến tranh, sức chịu đựng trong lòng luôn tốt hơn người khác.
Mẹ Cố khóc trong chốc lát rồi nhanh chóng bảo Tô Thanh Hòa đưa Cố Trường An vào trong phòng thu dọn đồ đạc.
Vất vả lắm đôi vợ chồng son mới gặp nhau, người làm mẹ như bà cũng không thể chiếm người quá.
Tô Thanh Hòa dẫn Cố Trường An vào phòng: “Lúc trước em đi làm ở quán ăn Quốc Doanh, cho nên ở trong phòng anh. Em chưa đụng vào thứ gì đâu, em chỉ bỏ thêm một ít đồ của mình thôi.”
Cố Trường An đi vào phòng mình, lọt vào trong tầm mắt chính là bàn trang điểm của Tô Thanh Hòa, trên đó có lược và dây cột tóc. Trên bàn học còn có rất nhiều sách.
Làm anh có một loại trải nghiệm mới, phòng của mình có thêm một người, sau này họ sẽ sống bên nhau cả đời.
Nhưng mà…
Anh lén nhìn Tô Thanh Hòa, trái tim như bị tắc nghẽn.
“Thanh Miêu Nhi, anh có chuyện muốn nói với em.” Anh muốn nói ra điều khó xử của mình với Thanh Miêu Nhi, không thể gạt Thanh Miêu Nhi. Nếu không sau này Thanh Miêu Nhi sẽ thành góa phụ thì sao bây giờ?
“Em phải đến quán cơm gọi món về.” Tô Thanh Hòa quay đầu lại nói với anh: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe, em phải đi lấy đồ ăn. Buổi trưa sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh.” Tô Thanh Hòa nhanh chóng cất đồ vào tủ giúp anh rồi xoay người đi ra ngoài. Lúc trước vì không biết rõ nên ngay cả thịt cô cũng chưa chuẩn bị.
Cố Trường An nhìn bóng lưng của cô, nước mắt như suối trào, anh lập tức ngồi trên giường bụm mặt.
…
Giữa trưa, Tô Thanh Hòa xuống bếp nấu một nồi thịt kho tàu cho Cố Trường An, nếu không phải bây giờ mà lấy quá nhiều nguyên liệu nấu ăn ra sẽ không tốt, thì cô đã chuẩn bị làm mười mấy món ăn rồi.
Trường An là người đã trải qua mưa bom bão đạn. Ăn nhiều một chút để sau này lên chiến trường mới có sức cầm súng.
Mọi người nhà họ Cố vừa về đến đã ngửi thấy mùi hương trong nhà, bí thư Cố nói: “Hôm nay là ngày gì vậy, chúng ta không thể ăn quá…” Ông còn chưa dứt lời thì thấy con trai út ngồi trên sô pha: “Trường An, sao con đã về rồi?”
Cố Trường An đứng lên gọi: “Cha.” Từ sau khi suýt nữa không về nhà được, anh đột nhiên cảm thấy có thể nhìn thấy cha thật tốt. Cha cũng không đáng ghét như vậy nữa.