Chương 325: Cha con tâm sự
Nếu là trước kia, Cố Trường An sẽ lười hoạt động. Ăn xong rồi ngủ là thói quen thường ngày của anh, không bao giờ có thể sửa được. Nhưng mà sau khi đi bộ đội anh đã quen luyện tập mỗi ngày. Cho nên lúc Bí thư Cố kêu anh đi ra ngoài, anh lập tức ngoan ngoãn đứng dậy đi theo.
Cố Trường Chính và Cố Trường Bình đều kinh ngạc nhìn em trai mình.
Em ba đã thật sự thay đổi.
Ở bên ngoài, bí thư Cố vẫn luôn không hé răng, ông đang đánh giá con trai mình. Ông thấy con trai đã thật sự tiến bộ, không giống như trước kia nữa. Lần đầu tiên ông cảm nhận được niềm vui khi con trai đã lớn khôn. Không còn cách nào, hai đứa con trai đầu chưa bao giờ làm ông nhọc lòng, chỉ có đứa con này làm ông bạc đầu đi không ít.
Cố Trường An bị ông nhìn có hơi sợ hãi: “Đồng chí Cố, cha nhìn gì vậy ạ?”
Bí thư Cố: “…” Những cảm giác lúc nãy đều là ảo giác! Ông xụ mặt nói: “Con nói thật đi, sao cánh tay lại bị thương?”
Cố Trường An cũng xụ mặt nói: “Con nói thật mà, do huấn luyện nên bị thương.”
“Con cho rằng một quân nhân lâu năm như cha bị mù mắt phải không? Ít nhiều gì cha cũng là người đã lên chiến trường, huấn luyện mà sử dụng đạn thật à? Con nói thật đi, yên tâm, cha sẽ không nói với mẹ con đâu. Cha sẽ không để bà ấy lo lắng cho con cả ngày.” Từ khi có thằng ba, vợ ông đã không quan tâm ông như trước kia nữa.
Cố Trường An bất đắc dĩ nói: “Con bị thương lúc làm nhiệm vụ, không nghiêm trọng lắm.”
Bí thư Cố nghe anh thừa nhận, rồi nhìn chằm chằm anh: “Trường An, muốn về nhà không? Chiều nay mẹ con nói với cha cho con và Thanh Hòa kết hôn sớm một chút. Tốt nhất là cho con về nhà sống với Thanh Hòa. Cha nghĩ rồi, lúc trước cho con đi bộ đội vì muốn con trưởng thành, bây giờ cha cảm thấy con đã trưởng thành, có thể về nhà rồi.”
“Không được!” Sắc mặt Cố Trường An thay đổi: “Con không về đâu, con muốn ở lại bộ đội!”
Bí thư Cố nhìn anh nói: “Ở lại bộ đội để kiếm cơm hả?”
“Ai nói? Con muốn ở lại bộ đội để đi giết địch!” Cố Trường An mím chặt môi: “Những tên đó dám bắt nạt chúng ta như vậy, nếu con không đánh cho bọn chúng sợ chúng ta, thì con sẽ rất có lỗi với thân phận quân nhân của mình.”
Bí thư Cố xụ mặt nói: “Cố Trường An, con là con trai của cha, phải nghe lời cha.”
“Nhưng bây giờ con là một quân nhân!” Cố Trường An ưỡn thẳng sống lưng, vô cùng tự tin. “Việc duy nhất con phải làm là bảo vệ quốc gia này!”
Sắc mặt Bí thư Cố đột nhiên thả lỏng, khuôn mặt đầy ý cười duỗi tay vỗ bả vai con trai: “Không sai, con là con trai của cha, nhưng con cũng là một quân nhân. Cho nên cha sẽ không đau lòng bắt con về vì con là con trai của cha. Như vậy sẽ rất có lỗi với những người cha mẹ đưa con trai đi tòng quân. Trường An, con thật sự đã trưởng thành rồi.”
Cố Trường An nói: “Con đã sớm trưởng thành.” Anh đã là người có đối tượng.
Anh đột nhiên nhớ ra vừa rồi hình như cha đã nói gì đó, ngượng ngùng xoắn xuýt nói: “Cha vừa nói mẹ muốn con kết hôn với Thanh Miêu Nhi… Khụ khụ, con với Thanh Miêu Nhi vẫn chưa đủ tuổi, nhưng mà…” Nếu nhất định phải kết hôn, anh cũng không có ý kiến gì đâu.
Phó huyện trưởng Cố cười ha ha: “Kết hôn… À, cha và mẹ nói con là quân nhân nên không đổi tuổi được. Qua tết năm nay con mới hai mươi tuổi. Ăn tết xong rồi tính sau.”
Cố Trường An: “…”
Lúc hai cha con đi dạo trở về, mẹ Cố đang sắp xếp chỗ ngủ cho Cố Trường An.
Mẹ Cố nghĩ hai người đã đính hôn, kết hôn cũng là chuyện trước mắt, không cần để ý như vậy. Nhưng Bí thư Cố lại kiên quyết không đồng ý, không phải là để ý hay không mà phải cho anh học được cách tôn trọng phụ nữ, học được hai chữ trách nhiệm.
Cho nên mẹ Cố dự định sắp xếp chỗ ngủ trong phòng khách cho Cố Trường An.
Cố Trường An còn nhớ đến chuyện tốt đẹp lúc buổi chiều với Tô Thanh Hòa, nhìn chiếc giường tre trong phòng khách, anh lập tức sầm mặt xuống.
A a a a, thật muốn kết hôn!
…
Bởi vì phải dẫn Cố Trường An về bên nhà mẹ đẻ, mới sáng sớm Tô Thanh Hòa đã dậy rồi. Cô thay đồ, chải đầu xong thì ra ngoài đánh răng rửa mặt, vừa mới ra ngoài, thì nhìn thấy Cố Trường An từ bên ngoài về.
Hai người nhìn nhau, Cố Trường An đầu đầy mồ hôi, quầng thâm ở mắt hiện rõ.
Tô Thanh Hòa kinh ngạc, hỏi: “Trường An, sao anh lại ra ngoài rồi. Anh bị thương thì phải nghỉ ngơi, một hai ngày không tập luyện cũng không sao đâu.”
Khóe môi Cố Trường An giật giật đáp: “Anh quen rồi.” Anh cũng không muốn luyện tập đâu, nhưng mà không còn cách nào khác, nằm trên giường thì cứ nhớ đến đôi môi nhỏ của Thanh Miêu Nhi, môi mềm mềm, tối qua anh nằm mơ, anh cắn mấy lần cũng không cắn được.