Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 326 - Chương 326 - Đổi Việc 1

Chương 326 - Đổi việc 1
Chương 326 - Đổi việc 1

Chương 326: Đổi việc 1

Tô Thanh Hòa cảm thấy Cố Trường An cực khổ quá rồi. Cô thích đàn ông có thể chịu khổ, đàn ông như thế sẽ khiến người ta cảm thấy đáng tin.

Cô nở nụ cười ngọt ngào với Cố Trường An, sau đó chui vào trong nhà vệ sinh.

Cố Trường An nhìn khuôn mặt nhỏ của cô thì trong lòng càng nhớ thương hơn.

Người nhà họ Cố lần lượt đều dậy hết cả rồi, biết Cố Trường An đã ra tập luyện được một vòng thì đều vô cùng bất ngờ.

Sự thay đổi của em ba quá lớn, giống như biến thành một con người khác vậy. Nhìn trông chín chắn hơn, hiểu chuyện hơn, còn cần cù nữa.

Sự biểu hiện này của anh khiến anh cả, Cố Trường Chính cảm thấy mình xấu hổ hết sức, bản thân anh ta lại không cần mẫn bằng em ba! Không được, sau này mỗi ngày phải dậy sớm, dậy tập luyện!

Sau khi ăn cơm xong, Tô Thanh Hòa và Cố Trường An mang theo thịt với vải mà mẹ Cố cho, ngoài ra còn có một quả dưa hấu to, cùng nhau về đội sản xuất Hoàng Hà bên này.

Lần này quay về, Tô Thanh Hòa không chỉ phải đưa Cố Trường An gặp mẹ mình, mà còn phải sắp xếp chuyện công việc cho ổn thỏa. Nếu không thì đợi sau này cô đi tỉnh thành rồi thì phiền phức.

Hai người về đến đội sản xuất Hoàng Hà, còn chưa bước vào trong đội, thì đã bắt gặp ánh mắt nhiệt tình của người khác.

Nhìn hai người với vẻ hiếm lạ.

“Thanh Hòa à, đây là người yêu của cháu nhỉ, đúng là hợp nhau đấy. Đều là người có triển vọng cả.”

“Còn không phải sao, vừa nhìn đồng chí giải phóng quân và Thanh Miêu Nhi của chúng ta thì biết ngay là một cặp rồi.”

“Đều là đồng chí tốt phục vụ cho người dân.”

Tô Thanh Hòa vui sướng trong lòng, cô cười nói: “Mấy thím ơi, cháu và Trường An về thăm mẹ cháu trước đã, tránh để bà ấy đợi.”

Tô Thúy Hoa, vợ của Quách Trường Thắng nói: “Mẹ cháu không có ở nhà đâu, sáng sớm đã ra ngoài rồi, còn chưa về đâu.”

Tô Thanh Hòa ngạc nhiên hỏi: “Sớm thế này, mẹ cháu đi đâu thế?”

“Thím không biết, đi về hướng thị trấn ấy. Thím còn tưởng là đi lên huyện thành thăm con nữa đấy, không phải là bỏ lỡ nhau rồi chứ.”

Tô Thanh Hòa lắc đầu, sao có thể lỡ nhau được, mới sáng sớm cô và Cố Trường An lên đường về, suốt đường không thấy một bóng người nào cả, không thể bỏ lỡ được.

Chẳng qua bác cả ở thị trấn, chắc là đi tìm bác cả rồi. Tô Thanh Hòa nhớ đến chuyện công việc lần trước, cảm thấy có thể là vì chuyện công việc.

Ở thị trấn, Cao Tú Lan đang nói chuyện con gái mình sắp thi đại học với Cao Phúc Sinh.

“Con gái nhà em đúng là không có gì để chê, bản lĩnh lớn, lúc trước còn làm ở đơn vị, bây giờ đơn vị tốt cũng không cần làm nữa, chuẩn bị đi tỉnh thành học đại học rồi đấy.”

Cao Phúc Sinh ở bên nghe mà vô cùng ngưỡng mộ.

Cao Tú Lan nói xong thì lại nói tiếp: “Chính là chuyện quán cơm Quốc Doanh, bây giờ em hơi khó khăn. Thanh Miêu Nhi nói không cần làm ở đó nữa, nhưng mà công việc tốt như thế, người trong nhà đi làm thay thì được rồi, chỉ là em đang cân nhắc không biết cho ai đi làm thay đây?”

“Ai cũng như nhau thôi, mấy đứa cháu trai đó của anh cũng không phải là người bất hiếu.” Cao Phúc Sinh nói.

“Con trai có vợ rồi thì không giống, em phải đề phòng một chút chứ. Haizz, theo như em thấy, nếu như lúc đầu Thanh Miêu Nhi làm việc ở thị trấn là được rồi, đôi tay già, đôi chân già này của em cũng có thể làm thay được một thời gian.”

Cao Phúc Sinh ngạc nhiên hỏi: “Tú Lan à, em không được nghĩ như thế đâu, công việc trong huyện tốt biết bao?”

Cao Tú Lan thở dài, nói: “Tốt thì tốt, nhưng chẳng phải bây giờ em đang khó khăn trong việc đưa công việc này cho ai rồi ư? Thịt trên trời chúng ta ăn không được, thế thì cũng uổng.”

Cao Phúc Sinh cảm thấy cũng rất đúng, nếu như đổi lại ông ta, mới lúc đầu có thể vui mừng. Nhưng sau khi suy nghĩ rõ ràng thì cũng không có gì để vui mừng hết. Ông ta chừng này tuổi rồi, cũng chỉ muốn ở trong nhà, còn về con trai, thì càng không thể để một mình nó ở bên ngoài được. Còn không bằng cứ ở trong hợp tác xã mua bán ở thị trấn này làm việc, vừa nhẹ nhàng lại có thể diện.

Hai người nói chuyện cũng không có đóng cửa, người trong hợp tác xã buôn bán cũng đều nghe thấy.

Nhân viên trẻ tuổi trong hợp tác xã buôn bán nghe thấy, cảm thấy nhà họ Tô này quả thật ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, công việc ở huyện tốt biết bao, vậy mà lại chê xa. Nếu đổi lại là anh ta thì sớm đã chạy đi rồi.

Đợi đến lúc Cao Tú Lan quay về đội sản xuất thì bên trong công xã mới dần dần truyền tin đi.

Con gái nhà họ Tô sắp đi tỉnh thành học đại học rồi, còn một công việc có sẵn, cần người làm thay, người nhà họ Tô lại còn chê nơi làm việc xa…

Bình Luận (0)
Comment