Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 327 - Chương 327 - Đổi Việc 2

Chương 327 - Đổi việc 2
Chương 327 - Đổi việc 2

Chương 327: Đổi việc 2

Vợ bí thư Hách vừa giặt đồ vừa nghe người ta chém gió, đồng thời cũng nghe thấy được chuyện này.

Ôi trời, đây chính là công việc ở quán cơm Quốc Doanh đó.

Cái gì mà xa hay không xa chứ, không phải chỉ là chuyện hai cái chân thôi sao, không thì dứt khoát ở lại trong huyện thì càng tốt thôi.

Ôi trời ơi, nhà họ Tô không muốn đi, người nhà họ Hách bọn họ muốn đi đấy.

……

Cao Tú Lan vui vẻ quay về đội sản xuất, bà ấy không hề lo không có ai làm thay công việc này. Bà ấy cũng đâu ngốc, công việc này tốt như thế, tốt hơn nhiều so với công việc trong công xã đấy.

Nhưng mà con trai nhà họ Tô nhiều quá, đưa ai cũng không ổn. Nếu như đưa cho một đứa trong đó, thế sau này hai đứa còn lại không dễ quản rồi, còn chẳng bằng để bà ấy tự làm. Bà ấy chừng này tuổi rồi cũng không dễ đến huyện mà làm, vẫn nên ở lại trong công xã thì tốt hơn. Đợi sau này ai hiếu thuận, ai có tiền đồ hơn thì đưa cho người đấy.

Dù sao thịt được dâng đến miệng là thịt ngon.

Vừa mới vào trong đội sản xuất, Cao Tú Lan đã nghe thấy người của đội sản xuất nói con gái và con rể bà ấy về rồi.

“Con rể nhà thím rất có tinh thần đấy!”

Cao Tú Lan vội vàng sải đôi chân già mà chạy về.

Tô Thanh Hòa và Cố Trường An đang được mấy đứa trẻ vây quanh.

Mấy đứa trẻ chưa từng tiếp xúc với chồng của cô út bao giờ. Lại nhìn thấy anh là quân nhân, lúc mới đầu không dám nói chuyện, thế nhưng đợi Tam Nha gọi một tiếng dượng, Cố Trường An đỏ mặt, lấy đường phèn cho chúng ăn, miệng đứa nào đứa nấy như quét mật ong vậy, thi nhau gọi: “Dượng, dượng.”

Đợi lúc mấy đứa nhỏ ăn đường phèn thỏa mãn thì mặt Cố Trường An lúc xanh lúc đỏ.

Tô Thanh Hòa nhìn mà thấy rất vui, cô kéo Cố Trường An đến phòng mình.

“Đến phòng em xem thử nhé.”

Trường An đã chia sẻ khu vực riêng tư của anh rồi đấy, cô cũng phải cho Trường An xem thử nơi mà mình sinh sống.

Cửa sổ trong phòng không có mở, có chút tối mờ, Tô Thanh Hòa mau chóng đi mở cửa sổ ra: “Ở đây với huyện thành không giống nhau, bình thường có hơi ẩm.”

Cố Trường An quan sát căn phòng của Tô Thanh Hòa, trong lòng vui sướng. Đây chính là nơi mà Thanh Miêu Nhi lớn lên đấy.

Anh cảm thấy trong không khí, khắp nơi toàn là mùi hương của Thanh Miêu Nhi.

Anh lại nhìn sang Thanh Miêu Nhi, bởi vì vừa mới mở cửa sổ, cô vẫn còn đứng bên cửa, một vệt nắng chiếu vào, anh cảm thấy Thanh Miêu Nhi giống như đang phát sáng vậy, mặt càng trắng hơn, đôi mắt càng sáng hơn, môi càng đỏ… khụ khụ.

Anh liếm môi, rất muốn rất muốn được thân mật với Thanh Miêu Nhi một lần nữa.

Tô Thanh Hòa mở cửa xong thì đi đến, thấy đầu anh đầy mồ hôi, cô đưa tay lau qua cho anh: “Có phải anh nóng không, chúng ta ra ngoài nhé.”

Cố Trường An nhìn người sát gần trước mắt, anh cúi đầu xuống giống như hôm qua vậy, đưa đôi môi dán lên môi Tô Thanh Hòa.

Tô Thanh Hòa ngây người một lát, ngay sau đó cô kịp phản ứng lại, khẽ lùi ra đằng sau. Cô không thể để Trường An làm bậy được, đúng là người thô lỗ không có kỹ thuật, chỉ biết làm cho đôi môi của cô thành lạp xưởng.

Cố Trường An thấy cô lùi ra, bỗng chốc cảm thấy chột dạ. Thanh Miêu Nhi không thích anh sát lại gần đấy, vừa nãy anh như thế, có khi nào làm cho Thanh Miêu Nhi ghét không.

Đột nhiên, Tô Thanh Hòa xoay người đi đóng cửa sổ lại, bên trong phòng trở nên mờ tối hơn. Cô xoay người lại: “Hôm qua hôn đau rồi, không phải hôn như thế.”

Khung cảnh mờ tối càng khiến cho tim Cố Trường An đập nhanh hơn: “Thế hôn như thế nào vậy?”

Đương nhiên Tô Thanh Hòa biết rồi, lúc trước cũng không uổng công xem những bộ phim truyền hình đó.

Cô nhón chân, đưa đầu lưỡi ra, quét lên môi Cố Trường An: “Anh mở miệng ra, làm giống như em.” Cô nhỏ tiếng nói.

Cố Trường An cũng đưa đầu lưỡi ra, chạm vào đầu lưỡi của Tô Thanh Hòa. Bỗng chốc cả người giống như điên cuồng vậy, không làm chủ được mà muốn sát lại nhiều hơn.

“Thanh Miêu Nhi, anh vẫn muốn hôn nữa.”

“Ừm.” Tô Thanh Hòa ngượng ngùng, nhắm mắt lại.

Cố Trường An cúi đầu xuống, tay cũng không dám chạm vào Tô Thanh Hòa, cứ để rủ xuống hai bên, anh cúi đầu, căng thẳng tiếp tục chạm vào đầu lưỡi của cô, thế mà Tô Thanh Hòa giống như chơi trốn tìm với anh vậy, cô rút đầu lưỡi lại, anh lập tức nôn nóng, trực tiếp dán lên môi cô.

Trong nháy mắt khi môi lưỡi chạm nhau, anh cảm giác dường như mình đã mở ra một cánh cửa của thế giới mới vậy.

Loại cảm giác này tốt đẹp quá đi!

“Thanh Miêu Nhi, con rể——”

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Cao Tú Lan. Cố Trường An bỗng chốc run cầm cập, lúc rút lưỡi lại gấp quá nên tự cắn vào đầu lưỡi mình luôn.

Bình Luận (0)
Comment