Chương 329: Đến cửa 1
Vốn dĩ trong lòng anh ta rất không hài lòng về người em rể này, điều này không liên quan gì đến con người của Cố Trường An, anh ta chính là ghét thân phận em rể này của anh.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy Cố Trường An thì anh ta đã thay đổi suy nghĩ của mình rồi.
Đây mới là đàn ông, đây mới là đàn ông thực thụ đấy.
Nhìn xem đôi mắt đó có thần biết bao, cánh tay có sức mạnh biết bao, còn cả mùi huyết tinh trên người nữa, vừa nhìn là biết ngay người từng cầm súng, nhìn thấy máu.
“Em rể à, em lên chiến trường chưa?” Anh ta tò mò hỏi.
Những người khác cũng đều nhìn Cố Trường An.
Cố Trường An xấu hổ, gật đầu.
Ngoài Tô Thanh Hòa với anh ba ra thì những người khác đều vô cùng kinh ngạc. Lúc trước tưởng đồng chí giải phóng quân chính là mặc quân trang thôi, đây đúng là đánh trận thật đấy. Đánh lúc nào thế, sao họ lại không biết trong thời đại hòa bình này còn có chiến tranh nhỉ?
Tô Ái Đảng giục Cố Trường An: “Em kể cho anh nghe thử đi. Tình hình thế nào, các em đánh như thế nào?”
Cố Trường An kể: “Chính là xung đột ở biên cảnh, kẻ địch muốn giương oai ở cửa nhà chúng ta, bọn em là đàn ông, là quân nhân, sao có thể để chúng đạt được mục đích chứ, đương nhiên là phải đánh cho bọn chúng quay về rồi.”
“Mẹ kiếp!” Tô Ái Đảng kích động, đập bàn một cái! “Đánh rất hay!”
Dọa Cao Tú Lan giật mình một cái: “Làm cái gì thế, em rể con là người đánh trận đấy, thằng bé còn không kích động như con đâu.”
Tô Ái Đảng gãi đầu, sau đó nhìn Cố Trường An với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Nếu như anh cũng được tham gia quân đội thì tốt rồi. Kẻ nào dám đến cửa nhà chúng ta giương oai, chúng ta gặp một người thì đánh một người.”
Cố Trường An nghe thấy lời này thì cũng được khích lệ lắm, ban trưởng Trương nói đúng, thứ chúng ta không thiếu nhất chính là anh hùng. Họ ngã xuống, vẫn còn rất nhiều chống đỡ.
“Anh ba, anh yên tâm đi, em thay anh đánh thêm mấy tên. Nếu kẻ địch thật sự dám đến, em nhất định sẽ đánh chúng quay về.”
Trong phút chốc, người nhà họ Tô đều kính phục nhìn anh.
Đây là em rể với con rể của họ, cũng là một đồng chí giải phóng quân bảo vệ quốc gia.
Cố Trường An cảm nhận được ánh mắt của người nhà mẹ vợ, trong lòng anh tự hào vô cùng. Không sai, anh muốn làm một anh hùng nhân dân!
Sau khi ăn cơm xong, các anh trai, chị dâu đều đi làm, Tô Thanh Hòa dẫn Cố Trường An đi dạo trong thôn.
Hai người vừa mới ra khỏi cửa nhà, vợ bí thư Hách đã xách hũ đường đỏ với quýt đến cửa rồi.
Cao Tú Lan đang sắp xếp cho mấy đứa cháu gái làm việc nhà, nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi và tiếng gõ cửa, lông mày giật một cái, biết là chuyện tốt đến, bà ấy lập tức chỉnh đốn lại quần áo với tóc tai, sau đó thong thả đi ra mở cửa.
Nhìn thấy vợ bí thư Hách đang đứng ngoài cửa, bà ấy nói với vẻ ngạc nhiên: “Ôi chao, đây đúng là khách hiếm nha, là khách quý đến nhà đấy.”
Vừa vào nhà thì bà ấy gọi Đại Nha: “Đại Nha, cháu đi pha nước đường đỏ.”
Đại Nha lập tức vội vàng đến phòng bếp pha nước đường đỏ. Tam Nha thì vào nhà cùng với Cao Tú Lan.
Vợ bí thư Hách vào trong nhà ngồi, Đại Nha lập tức bưng nước đường đỏ đến, bà ta uống một ngụm nước đường đỏ, trong lòng cảm thấy rất ngọt. Ôi chao, nhìn thái độ này của nhà họ Tô, chuyện này dễ nói rồi.
Bà ta cười nói: “Bà chị này, không phải đã lâu rồi tôi chưa gặp chị sao, trong lòng nhớ đến chị ấy mà.”
Cao Tú Lan cười như hoa, nhớ cái gì chứ: “Ôi chao, trong lòng tôi đây cũng nhắc đến chị đấy.”
Vợ bí thư Hách lại uống ngụm nước đường đỏ, sau đó mới vào chủ đề chính: “Đúng rồi, tôi nghe chuyện nhà chị rồi, con gái nhà chị đúng là có tiền đồ đấy. Đi học đại học rất tốt, sau này là làm cán bộ lớn đấy. Cái công việc ở huyện đó, không làm cũng được.”
Cao Tú Lan cười đáp: “Còn không phải ư, con gái có tiền đồ rồi, nhà chúng tôi còn có công việc ở huyện, chúng tôi thỏa mãn rồi.”
Vợ bí thư Hách nói: “…Tôi nghe đồn, nhà chị chê công việc đó xa. Theo tôi thấy, quả thực cũng có hơi xa. Những người vướng bận gia đình như nhà chị cũng không có chỗ ở, đến huyện rồi đi đi lại lại không tiện, còn chẳng bằng thử đổi.”
Cao Tú Lan nghe thấy thế, khó hiểu hỏi: “Đổi thế nào?”
“Đổi với người trên thị trấn ấy, đổi trên thị trấn thì đi đường cũng không xa mấy, đi đi về về đều có thể ở trong nhà, quan trọng đều là người quen, có thể quan tâm lẫn nhau, tốt hơn nhiều so với đến huyện thành lạ nước lạ cái?”
“Ồ, cái này thì tôi không sợ, thông gia nhà tôi ở trong huyện đấy.”
Vợ bí thư Hách: “…” Kiểu nói vòng vo này, nói không rõ được rồi. Bà ta nghiến răng, cười nói: “Chị à, tôi nghĩ như thế này, con trai út tôi làm cán sự trong công xã, chị cũng biết rồi đấy, cái công việc này nhẹ nhàng biết bao. Hay là để thằng bé đổi với nhà chị?”