Chương 330: Đến cửa 2
“…” Vẻ mặt Cao Tú Lan đầy ngơ ngác, sau đó khó xử nói: “Chuyện này, công việc ở huyện là việc ở quán cơm Quốc Doanh… Tôi đổi rồi cũng không tiện lắm nhỉ. Hơn nữa, tôi không biết chữ.”
“Chị à, tôi cũng biết chuyện này rất có lỗi với nhà chị, nhưng mà tôi đây cũng không còn cách nào khác, ông Hách nhà tôi không có bản lĩnh, các con trai cũng không có tiền đồ như con gái nhà chị, sau này đi huyện thành cũng khó. Tôi chỉ muốn giúp một tay thôi. Nhà chúng tôi cũng không đối xử tệ với nhà chị đâu, công việc ở huyện thành kia đổi với công việc ở công xã, quả thực nhà chị thiệt thòi. Hay là như thế này đi, nếu như chị đồng ý, công việc đó của con trai út nhà tôi đổi với người ta, để chị làm công việc trong hội liên đoàn phụ nữ, bình thường chỉ nói để hòa giải các mối quan hệ trong làng xóm. Ngoài ra con trai thứ ba nhà chị, chẳng phải bây giờ là dân quân sao, công việc này cũng không tính là chính thức, ông Hách nhà tôi sẽ điều chỉnh giúp, đưa đến đồn công an công xã.”
Vẻ mặt Cao Tú Lan lộ ra biểu cảm do dự, bà ấy suy tính trong đầu, một công việc ở trong huyện, đổi hai công việc ở thị trấn…Đáng!
Bà ấy khó xử nói: “Tôi đây thì không sao, chỉ là hai đứa con trai còn lại nhìn thấy thằng ba có chỗ làm tốt, chúng nó lại không có, nhất định sẽ làm ầm với tôi. Tôi chừng này tuổi rồi, chỉ cầu cho cả nhà sống hòa thuận với nhau.”
Vợ bí thư Hách nghĩ một hồi, cũng khó xử, nói: “Chị này, tôi biết chỗ khó của chị, nhưng mà tôi cũng không còn cách nào khác, con trai cả và con trai thứ hai nhà chị đều làm ngoài đồng, không có cách nào sắp xếp được. Thế này đi, đợi sau này nếu bản thân họ có tiền đồ thì ông Hách nhà tôi nhất định sẽ quan tâm hơn.”
Cao Tú Lan do dự một lát rồi đáp: “Được rồi, chỉ là làm thế liệu có ổn không? Làm cho bí thư Hách khó xử nhỉ.”
“Chẳng có gì là không ổn hết, chúng ta đây là công việc đổi công việc, đơn vị bên ngoài người ta cũng thường xuyên đổi cho nhau. Ái Đảng đó là biểu hiện trong công việc tốt đấy. Đến đồn công an làm cho đàng hoàng, sau này tranh thủ đề bạt lên làm cán bộ.”
Lúc này Cao Tú Lan mới yên tâm: “Tôi đây cũng thật sự không biết nói gì nữa, nếu như đổi lại người khác, nhất định tôi sẽ không đồng ý đâu. Công việc trong huyện tốt biết bao, mặc dù nói là đều ăn lương thực cung ứng, nhưng cuộc sống ở trong huyện đó không giống với nơi khác. Nhưng mà chị đã lên tiếng rồi thì tôi đồng ý vậy!”
Vợ bí thư Hách nghe vậy, cuối cùng cũng yên tâm, chuyện này thành rồi!
Tô Thanh Hòa đưa Cố Trường An dạo một vòng ở bên ngoài, nóng không chịu nổi nữa, hai người vội vàng về nhà, trên đường đi, Cố Trường An lén lút liếc nhìn đôi môi của cô.
Sau khi nhìn xong thì anh lại cảm thấy mình xấu xa quá, cứ nghĩ đến chuyện đó hoài!
Tô Thanh Hòa cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình của anh, trong lòng cô rất vui sướng. Trường An lén lút nhìn cô đấy, ánh mắt đó rõ ràng như thế, sao cô có thể không phát hiện ra chứ? Cô chính là thích Trường An thể hiện tình yêu một cách không rõ ràng mà lại nhiệt tình như thế này.
Hai người, anh nhìn một cái, em nhìn một cái, trao đổi tình cảm với nhau, trong lòng đều hòa nhập làm một.
Về đến trong nhà, Cố Trường An khôi phục lại biểu cảm bình tĩnh theo phản xạ có điều kiện, dáng vẻ ngay ngắn thật thà. Anh vẫn còn nhớ chuyện bị mẹ vợ làm cho giật mình mà cắn lưỡi đấy.
Ở trước mặt mẹ vợ, nhất định phải đàng hoàng!
Cao Tú Lan tiễn vợ bí thư Hách về thì nhìn thấy con gái với con rể về rồi, sau đó bà ấy nói chuyện vợ bí thư Hách đến cho con gái nghe.
Tô Thanh Hòa vừa nghe thấy đồng chí Cao Tú Lan làm được một cuộc mua bán, mua một tặng một thì cô lập tức cảm thấy rất khâm phục.
Mẹ cô đúng là không chịu thiệt mà.
Buổi chiều, mặt trời xuống núi rồi, Tô Thanh Hòa với Cố Trường An cùng về nhà. Nếu chuyện công việc đã sắp xếp ổn thỏa rồi, bây giờ cô phải về làm thủ tục thôi, còn phải tranh thủ hai ngày nay về tập lái xe, để nhanh chóng nâng cấp đấy.
Cao Tú Lan biết con rể về, hai người còn phải chung sống hòa thuận với nhau đấy, hơn nữa bà ấy bên này còn việc lớn phải làm, nên cũng không giữ lại.
Buổi tối, lúc cả nhà họ Tô ăn cơm, Cao Tú Lan mở cuộc họp gia đình, tuyên bố chuyện này.
Mọi người đều ngạc nhiên đến ngây người.
Mẹ họ sắp đi làm ở hội liên đoàn phụ nữ, Ái Đảng sắp đi làm ở đồn công an rồi…
Sao cái này giống như nằm mơ vậy.
Cao Tú Lan đảo mắt một vòng xong, nhìn Tô Ái Quốc với Tô Ái Hoa một cách nghiêm túc: “Hai đứa con cũng hăng hái tranh giành cho mẹ, mẹ sống chết nhờ người ta, nói chúng ta vẫn còn hai đứa con trai đấy, kết quả người ta nói hai đứa chỉ biết làm đồng, không cách nào sắp xếp được. Nếu như hai đứa cố gắng, chúng ta sẽ không cần chịu thiệt như vậy nữa. Công việc tốt như thế của em út mấy đứa, lãng phí rồi!”
Tô Ái Quốc với Tô Ái Hoa cảm thấy rất áy náy. Bọn họ vô dụng quá!