Chương 331: Em cũng bị trúng độc
Cao Tú Lan lại chỉ Tô Ái Đảng nói: “Con cũng vậy, hăng hái chút cho mẹ, làm tốt lên, đừng để em út con mất mặt. Nếu không phải em út con có tiền đồ, đổi được công việc tốt như vậy, thì con sớm muộn gì cũng về làm đồng lại thôi!”
Tô Ái Đảng kích động, đứng lên vỗ ngực, nói: “Mẹ yên tâm, nhất định con sẽ làm tốt, tranh thủ đề bạt lên làm cán bộ, sau này làm nở mày nở mặt em út chúng ta!”
…
Tô Thanh Hòa và Cố Trường An quay về trong huyện, vừa hay bí thư Cố bên này cũng về. Xe hơi của tài xế Tiểu Lưu cũng rảnh. Nhìn thấy Cố Trường An và Tô Thanh Hòa về rồi thì tự giác đưa chìa khóa xe cho Tô Thanh Hòa.
Tô Thanh Hòa cũng không cần Cố Trường An dạy nữa, trực tiếp bảo Cố Trường An ngồi trên ghế phụ, còn mình thì ngồi vào ghế lái, khởi động xe rồi lái.
Tài xế Tiểu Lưu hoảng hốt, ôi trời, lính mới sao có thể lái xe trong huyện được chứ, xảy ra chuyện thì phải làm sao? Đây không phải xe đạp đâu… Lái xe đi rồi ư?
Tài xế Tiểu Lưu nhìn chiếc xe đó lái vững vàng rời khỏi cổng sân lớn của huyện ủy, sau đó thì không thấy nữa. Anh ta cứ nhìn chăm chú chiếc xe kia, cảm thấy chiếc xe đó sắp xảy ra chuyện rồi, thế nhưng chiếc xe đó lại thuận lợi chạy khỏi tầm mắt của anh ta.
Anh ta quay đầu lại nhìn bí thư Cố: “Bí thư Cố, đồng chí Tô Thanh Hòa mới học hôm qua thôi nhỉ, vậy mà cô ấy đã học được ư?”
Mắt của bí thư Cố không được tốt lắm, cho nên vẫn luôn không có cơ hội học lái xe, không biết độ khó của việc học lái xe. Cho rằng học lái xe hơi cũng như học lái xe đạp vậy, bắt đầu rất nhanh, ông nói với vẻ rất đương nhiên: “Thanh Hòa nhà chúng tôi rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, lúc trước con bé lái xe đạp cũng giỏi hơn người khác, học hộ lý cũng giỏi hơn người khác, học lái xe nhanh cũng phải thôi.”
Tài xế Tiểu Lưu: “…” Quả nhiên người làm chuyện lớn đúng là khác người.
Hôm qua Tô Thanh Hòa đã có bốn điểm kỹ năng, tiếp theo đó hệ thống yêu cầu, muốn tiếp tục đạt được điểm kỹ năng, lần này cô phải lái năm nghìn mét. Muốn tiếp tục tăng điểm kỹ năng thì phải lái tiếp sáu nghìn mét…
Tô Thanh Hòa ngồi bên cẩn thận lái xe, Cố Trường An thì nhìn chăm chú Tô Thanh Hòa.
Anh phát hiện Tô Thanh Hòa càng ngày càng thuần thục. Sao Thanh Miêu Nhi lại thông minh thế nhỉ?
Cố Trường An cảm thấy rất may mắn vì bây giờ mình đã có năng lực lập công, bảo vệ quốc gia, nếu như đổi lại anh lúc trước, nhìn thấy Thanh Miêu Nhi ưu tú như vậy, nhất định anh sẽ thấy vô cùng xấu hổ. Anh âm thầm quyết chí, nhất định phải nỗ lực hơn, dũng cảm hơn, càng có bản lĩnh hơn mới có thể xứng với Thanh Miêu Nhi giỏi như thế này.
Sau khi Tô Thanh Hòa có thêm được hai điểm kỹ năng thì trong lòng thỏa mãn, càng về sau thì càng khó, vẫn còn thiếu bốn điểm kỹ năng, có lẽ phải còn mấy ngày nữa.
Lúc này trời có hơi tối, cô dừng xe lại bên đường, cô lái mệt rồi, dừng xe lại nghỉ ngơi, quay người qua nhìn Cố Trường An thì bắt gặp ánh mắt của Cố Trường An cũng đang nhìn cô.
Cố Trường An đỏ mặt dời ánh mắt đi chỗ khác.
Ôi chao, Trường An của cô sao lại trong sáng thế. Người đàn ông rắn rỏi trong sáng, được lòng người khác lắm đấy.
Tô Thanh Hòa giơ tay ra, quay mặt anh lại: “Trường An, cảm ơn anh, nếu không phải anh dạy em thì em không học nhanh như vậy được.”
Cô nói với vẻ mặt hăm hở.
Cố Trường An nhìn thấy đôi mắt đen sáng của cô, rồi lại nhìn đôi môi đỏ mềm của cô.
Anh nuốt nước bọt: “Thanh Miêu Nhi, đầu lưỡi anh đau.”
Tô Thanh Hòa ngạc nhiên nói: “Anh vẫn còn đau hả, cắn thành thế nào rồi, em xem thử.”
Cố Trường An lè lưỡi mình ra. Bởi vì ánh sáng không tốt, cũng không nhìn thấy rõ được, Tô Thanh Hòa tiến sát lại xem thử: “Thế này phải làm sao, cũng không có thuốc nữa.”
Mặt Cố Trường An bắt đầu nóng lên, nóng bừng lên, Tô Thanh Hòa cũng cảm nhận được nhiệt độ của anh bắt đầu tăng lên rồi.
Cô vừa mới ý thức được tình huống gì thì nghe Cố Trường An nói: “Lúc em hôn thì sẽ dễ chịu.”
Tô Thanh Hòa: “…” Đồng chí Cố Trường An đây là ăn được một lần thì càng được muốn ăn đây mà!
Cô vươn người tới làm bộ dạng sắp hôn, nhìn vẻ mặt thích thú của Cố Trường An, cô cười, mở miệng cắn lưỡi anh một cái. Cố Trường An cảm thấy lưỡi mình có hơi đau, anh vô thức lùi lại, nhìn Tô Thanh Hòa vẫn đang cười.
“Thanh Miêu Nhi…”
“Đó là em lấy độc trị độc, còn đau nữa không?”
Cố Trường An lập tức lắc đầu: “Không đau, không đau nữa!”
Đột nhiên Tô Thanh Hòa bụm miệng cười: “Em trúng độc rồi, Trường An, đầu lưỡi em cũng đau rồi, anh cũng chữa cho em đi.” Cô cũng lè lưỡi mình ra.