Chương 355: Trao đổi
Một nam sinh lớn lên mày kiếm mắt sáng, đáp: “Bạn học à, cô như vậy là không đúng rồi, nam nữ đều là đồng chí tốt, bạn bè tốt, chiến hữu tốt của nhau, cách mạng cũng không phân nam nữ mà.”
Trong lòng Tô Thanh Hòa lúng túng, cô thật sự không nghĩ mọi người lại tốt như vậy, cô chỉ muốn đọc nhiều sách, giành được nhiều tinh tệ, thuận tiện học thêm vài thứ, để sau này làm một người có ích.
Nhưng không ngờ mọi người lại muốn tiến lên như vậy, chịu khó như vậy, nếu có thể chọn lựa, cô tuyệt đối sẽ không làm như vậy đâu…
Bây giờ đã biến thành cục diện này rồi, Tô Thanh Hòa cảm thấy cần phải làm chút gì đó, cho nên dứt khoát đưa ra lời đề nghị: “Chuyện đấy, tôi đề nghị chúng ta thành lập một tổ học tập nhỏ, sau này có kinh nghiệm học tập, hay tài nguyên học tập gì hãy cùng nhau chia sẻ, mọi người cảm thấy thế nào?”
Một bạn học nữ tóc ngắn nói: “Được, tôi tán thành, tôi đề nghị bạn học Tô Thanh Hòa làm tổ trưởng của tổ nhỏ này.”
Tô Thanh Hòa sững sờ, sau đó xua tay từ chối: “Không không không, tôi không làm đâu, tôi còn phải đọc sách nữa.” Cô chỉ là một cái thùng rỗng thôi.
“Chính bởi vì cô đọc nhiều sách, phong cách học tập tốt, nên chức tổ trưởng này cô nhất định phải làm rồi.” Mọi người tỏ vẻ gật đầu đồng ý.
Tô Thanh Hòa: “…”
Chuyện trong lớp thành lập tổ học tập nhỏ, rất nhanh đã truyền khắp lớp học, khiến toàn bộ người có cùng mục tiêu đều tới báo danh gia nhập tổ.
Tan học trên con đường trở về ký túc xá, tay của Nghiêm Phương Phương kéo Tô Thanh Hòa: “Thanh Hòa à, cô thật đúng là quá giỏi luôn ấy, tôi nhất định phải học theo cô, tôi muốn học thật giỏi, để khiến cha tôi nở mày nở mặt.”
Diệp Hiểu Quyên cũng đỏ mặt đáp: “Có thể kèm thêm cả tôi không, tôi cũng muốn học thật giỏi.”
Tô Thanh Hòa khụ khụ: “Có thể có thể, mọi người đều học hành chăm chỉ, tiến bộ từng ngày.”
Phía sau, Ngô Thục Hoa nhìn với ánh mắt ngóng trông, trong lòng vô cùng khao khát: “Thực ra tôi cũng cảm thấy bạn học Tô Thanh Hòa rất ưu tú.”
Lưu Đan lại nói với vẻ khó chịu: “Tôi thừa nhận nhân phẩm của cô ta rất tốt, thái độ học tập cũng tốt, nhưng nền tảng văn hóa không liên quan đến những thứ này, cuối cùng còn phải xem thành tích nữa.”
Trương Mẫn gật đầu một cách nghiêm túc, phải dựa vào thành tích nữa, y học không chấp nhận việc thiếu trách nhiệm.
Tô Thanh Hòa trở về ký túc xá, bắt đầu chuẩn bị làm quần áo, thời gian ban ngày quá ít, nên phải làm việc thật chăm chỉ.
Cô chuẩn bị may cho mình hai bộ váy liền để mặc, sau đó lại làm áo khoác ngoài mùa thu cho mẹ mình và bà ngoại, cũng làm cho đám người Đại Nha mỗi người một bộ đồ mới. Cả đám đều đã đi học cả rồi, có thế nào cũng cần mặt mũi, mà quần áo của trẻ con cũng không tốn nguyên liệu, ngoài ra còn cho Cố Lâm và Cố Lỗi một bộ nữa, anh cả và anh hai nhà họ Cố bình thường cũng rất quan tâm đến cô.
Mấu chốt là quần áo trẻ em có quá nhiều cách phát huy, cứ tùy tiện làm kiểu gì mà đám trẻ con mặc vào cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái là được.
Cứ như vậy chia ra, muốn dùng quần áo để thăng cấp cũng tạm ổn.
Trước khi trời tối, Tô Thanh Hòa đã cắt xong nguyên liệu may quần áo, chỉ cần may lại là xong. Sau khi thu dọn xong đồ đạc, cô cùng Nghiêm Phương Phương, và Diệp Hiểu Quyên tranh thủ đến căn tin ăn cơm.
Trong căn tin buổi tối chỉ cung cấp một ít cháo và bánh ngô.
Đồ ăn ở căn tin đại học không ngon, mà cũng không thể ăn no được. Vào thời điểm mất mùa đói kém vẫn chưa hoàn toàn qua đi này, lương thực vẫn rất khan hiếm, bình thường cũng chỉ ăn no được tám phần, một tuần có một bữa mặn.
Buổi trưa Tô Thanh Hòa ăn không nhiều, nên lúc này đã sớm đói meo, thế nhưng vì giảm béo, nên cô vẫn phải nhịn, chỉ ăn đúng một bát cháo, ngay cả bánh ngô cũng không ăn.
Nghiêm Phương Phương ăn từng miếng to, thấy cô chỉ ăn cháo, không chạm tới bánh ngô, mới hỏi: “Sao cô không ăn nhiều thêm một chút? Giữa trưa đã ăn ít rồi, buổi tối tôi cũng nghe thấy bụng cô kêu rột rột đó.”
Tô Thanh Hòa: “…” Cô gái này nói chuyện thật quá thẳng thắn, khiến cô ngay cả cơ hội nói mình không đói cũng không có luôn.
“Tôi đang giảm béo…”
“Phụt…” Diệp Hiểu Quyên lập tức phun ra.
Nghiêm Phương Phương cũng che miệng, nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên.
Tô Thanh Hòa nói: “Tôi ăn gì cũng béo, cho nên không thể ăn nhiều được.”
Nghiêm Phương Phương nhìn cô thật lâu, sau đó nhịn đau, chia bánh ngô của mình cho Tô Thanh Hòa: “Cầm lấy ăn đi!”
Diệp Hiểu Quyên cũng đưa một cái cho cô: “Thanh Hòa, cho cô này.”
Tô Thanh Hòa ngạc nhiên bảo: “Các cô làm gì thế? Tôi đang giảm béo mà.”
Nghiêm Phương Phương thở dài, đáp: “Tôi biết mình đã làm cô khó xử, không sao, cô ăn đi.”