Chương 356: Phương pháp học
Cha cô ta đã nói, gia đình Tô Thanh Hòa ở nông thôn, tuy rằng cô đã đính hôn với nhà bí thư ở trong huyện, nhưng suy cho cùng cũng chưa kết hôn, người ta không có khả năng tạo điều kiện cho cô đi học. Trước đây cô ở quán cơm được nuôi béo, lúc này tới trường học, chắc chắn lại không nỡ ăn gì, thế này làm sao mà chịu được, nhất định là do vấn đề thể diện rồi, cho nên mới lấy cái cớ như giảm cân này.
Cô ta mới không ngốc như vậy đâu.
…..
“Tôi thật sự đang giảm béo mà, tôi còn phiếu lương thực đây này.”
Tô Thanh Hòa móc phiếu lương thực trên người mình ra cho các cô xem.
Nghiêm Phương Phương đáp: “Không sao, phiếu lương thực này của cô cứ giữ lại từ từ dùng, cô và tôi ăn chung cũng được.” Những phiếu lương thực này của Thanh Hòa còn phải giữ lại sau này dùng nữa, mấy ngày này còn dài như vậy, ăn hết rồi thì sau này thật sự không ăn được nữa.
“…”
Tô Thanh Hòa cảm thấy kêu mình cất phiếu lương thực đi, rồi ăn thức ăn quý giá của người khác, là việc mà cô không thể làm nổi, thế này thì ác độc quá.
Cô chậm rãi đứng dậy đi mua hai cái bánh ngô, chứng minh mình thật sự có cái ăn.
Về phần giảm cân… thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy…
Sau khi cầm bánh ngô trở về, cô cắn vài miếng thật to: “Cô xem, tôi thật sự có đồ ăn mà.”
Nghiêm Phương Phương gật đầu an ủi: “Thanh Hòa, nếu như sau này ăn hết phiếu đồ ăn vậy cũng đừng tiết kiệm, cứ nói với tôi, chúng ta là bạn bè tốt, bạn học tốt thì phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Diệp Hiểu Quyên cũng gật đầu.
Nghiêm Phương Phương đã từng nói với cô ta, bạn học Thanh Hòa trải qua trăm nghìn cay đắng, bước ra từ trong môi trường khổ cực, không giống với các cô dựa vào nhà mình.
Tô Thanh Hòa ngậm bánh ngô trong miệng với vẻ mặt cạn lời, trong lòng cứ đừng đừng đừng…
Chuyện quái gì thế này, thời buổi này mọi người đều đang đói, sao cô muốn nhịn đói một bữa cũng khó vậy?
Không thể ăn no bụng mới là chuyện bình thường chứ.
Cô hy vọng mình không thể ăn no bụng được đây!
Buổi tối tắm rửa xong, Tô Thanh Hòa lên giường ngủ, không giống với những người khác lén lút bật đèn đọc sách, mỗi ngày cô đều đúng giờ đi ngủ, kiếp trước cô chính là một người cận thị, đã quá khổ cực rồi, nên lần này nhất định phải bảo vệ đôi mắt vừa to, lại vừa tròn này của mình cho thật tốt.
Nghiêm Phương Phương tò mò hỏi: “Sao cô lại ngủ sớm như vậy, không đọc sách sao?”
Người trong ký túc xá đều lén lút nhìn cô. Đặc biệt là Lưu Đan và Trương Mẫn, bọn họ cảm thấy Tô Thanh Hòa như vậy hoàn toàn khác hẳn với những gì cô nói vào ban ngày. Cho nên ban ngày đều là giả cả sao.
Tô Thanh Hòa ngáp một cái, tìm một cái cớ để mình được ngủ: “Một ngày quyết định vào buổi sáng, trên sách y học cũng nói rõ, học vào sáng sớm mới là làm ít công to, còn học vào buổi tối là làm nhiều công ít, cho nên, chúng ta phải sắp xếp thời gian học tập cho hợp lý, như vậy mới có thể nâng cao hiệu quả học tập, sáng mai tôi sẽ dậy đọc sách.”
Nghiêm Phương Phương hỏi: “Trên sách còn viết những điều này sao?”
“Đương nhiên rồi, những thứ này đều là những nghiên cứu có khoa học, phải tin khoa học chứ.” Tô Thanh Hòa trở mình rồi ngủ luôn.
Nghiêm Phương Phương và Diệp Hiểu Quyên không nói hai lời, trực tiếp thổi tắt đèn ngủ, Tô Thanh Hòa chắc chắn không sai, bằng không sao giáo sư lại khen ngợi cô chứ.
Bọn họ ở bên này vừa mới nằm xuống, thì ba người ở phía đối diện cũng lặng lẽ thổi tắt đèn dầu ở đầu giường…
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng thì Tô Thanh Hòa đã bị ánh đèn trong ký túc giá gọi tỉnh. Cô mở mắt mình ra nhìn một cái, phát hiện người trong ký túc xá đều ngồi trên giường, trên đầu giường còn đặt ngọn đèn dầu.
Nghiêm Phương Phương nhìn cô và bảo: “Thanh Hòa à, cô cũng dậy đọc sách đi.”
Tô Thanh Hòa xoa mắt mình: “Các cô dậy sớm như vậy làm gì?” Giấc ngủ buổi sáng thoải mái biết bao nhiêu, còn mát mẻ còn dễ chịu hơn cả buổi tối.
Nghiêm Phương Phương cười đáp: “Không phải cô nói sáng sớm đọc sách sẽ làm ít công to sao, tối qua chúng ta đã không đọc sách rồi, nên sáng sớm cố ý dậy sớm để đọc đó, cô mau dậy cùng đọc đi.”
Tô Thanh Hòa lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, sao kim vẫn còn treo thật cao trên trời, bây giờ cùng lắm mới hơn bốn giờ thôi.
“…” Những lời cô nói đó chỉ là thuận miệng nói ra, có cần phải tin cô như vậy không, cô áp lực lắm đó.
Tuy rằng Tô Thanh Hòa thuận miệng nói, nhưng người trong ký túc xá lại phát hiện ra thật sự có một chuyện như vậy, buổi tối khi các cô đọc sách, vừa đọc vừa buồn ngủ, thường thì khả năng ghi nhớ cũng càng lúc càng kém, mà sáng sớm đọc sách thì lại khác, càng đọc càng có tinh thần, nhớ cũng lâu hơn.