Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 357 - Chương 357 - Nói Chuyện

Chương 357 - Nói chuyện
Chương 357 - Nói chuyện

Chương 357: Nói chuyện

Ánh mắt của đám người Lưu Đan ở bên này nhìn Tô Thanh Hòa cũng càng lúc càng khác hẳn.

Buổi sáng, Tô Thanh Hòa gặm bắp ngô với vẻ mặt không cảm xúc, nghe Nghiêm Phương Phương vui vẻ nói chuyện với Diệp Hiểu Quyên, trong lòng ý thức được rõ ràng, sau này cảm giác ngủ nướng buổi sáng đã trở thành hy vọng xa vời…

Cô chỉ hận không thể vả vào mồm mình một cái, cho mày nói năng lung tung này!

Buổi sáng lại có tiết bệnh lý học của giáo sư Trần, bà lão thi thoảng liếc mắt nhìn về phía Tô Thanh Hòa, phát hiện ra Tô Thanh Hòa cũng giống như ngày hôm qua, khi bà giảng thì nghe, bà dừng lại thì lập tức đọc sách, mới hơi nhíu mày lại. Tuy rằng bạn học này đọc rất nhiều sách y học, nhưng thái độ học tập như vậy cũng không hay.

Vì thế khi tan lớp, bà đã gọi Tô Thanh Hòa đến văn phòng.

Tô Thanh Hòa gãi đầu mình, ôm sách vở đi theo giáo sư Trần, đến văn phòng, trên gương mặt của giáo sư Trần lại mang theo vài phần nghiêm túc: “Bạn học Tô Thanh Hòa, học tập cần phải chuyên tâm, khi lên lớp, em cần phải thật chú tâm vào học, mà không phải là phân tâm, em như vậy thật sự nghe vào đầu những nội dung tôi giảng sao?”

Tô Thanh Hòa nghĩ một chút, thế này thì kêu cô trả lời kiểu gì đây, nếu trả lời không nghe lọt, vậy chắc chắn giáo viên sẽ không bỏ qua cho cô, nhưng nếu cô trả lời là nghe lọt, vậy cô sợ bà lão vẫn sẽ không bỏ qua cho cô nốt.

Cô đáp một cách do dự: “Hình như là có nghe vào đầu ạ…”

Giáo sư Trần: “…” Bà chỉ vào sách giáo khoa: “Thuật lại nội dung tôi đã giảng một lần đi.”

Tô Thanh Hòa nuốt nước bọt, đáp lời: “Bệnh suy giảm hệ miễn dịch là một nhóm bệnh do hệ miễn dịch kém phát triển, hoặc chức năng miễn dịch bị tổn hại, thường được chia làm hai loại…”

Giáo sư Trần lập tức sững sờ, sau đó phất tay: “Được rồi, chứng minh em quả thực có nghe giảng, vậy em đọc sách thì sao, em phân tâm đọc sách, có đọc được gì không? Tôi đề nghị em sau ngày nghiêm túc nghe giảng, không được đọc sách nữa.”

Trên trán Tô Thanh Hòa đổ mồ hôi: “… Hình như có đọc vào đầu ạ.” Không đọc không được ấy chứ, y học lâm sàng có nhiều tiết như vậy, cũng nhiều sách như vậy, ngoài ra còn có một vài sách bổ trợ nữa, chỉ dựa vào chút thời gian thừa ở tiết học buổi sáng, hoàn toàn không thể đọc hết được, cô còn định sau này đọc xong sớm một chút, còn đi đến thư viện càn quét nữa mà.

Giáo sư Trần cầm quyển sách của cô với vẻ nghi ngờ: “Em đọc đến trang bao nhiêu rồi?”

“Trang 50 đến trang 80 ạ.”

“Em đọc nhiều như vậy sao? Nuốt cả quả táo không ổn đâu.” Giáo sư Trần phê bình, sau đó nói: “Vậy em tự mình nói đi, nội dung ở trang 50 là gì?”

“Thưa cô, em nhớ cũng không được rõ ràng cho lắm, em chỉ nhớ nội dung đại khái thôi.” Tô Thanh Hòa không dám tỏ ra quá trâu bò, khả năng ghi nhớ này của cô cũng không phải là thứ mà thiên tài có thể miêu tả được.

“Vậy em cứ nói khái quát đi.”

Trong đầu Tô Thanh Hòa sắp xếp nội dung một chút, sau đó đáp: “Nói về cách nghiên cứu bệnh lý học, cách nghiên cứu bệnh lý học có hai loại…”

Cô đại khái nói ra nội dung của mình một lần, cảm thấy biểu hiện này của mình vẫn thuộc phạm vi của người bình thường.

Thế nhưng giáo sư Trần lại không ngừng lật sách trong sự ngạc nhiên.

Đúng vậy, không sai, chỉ những nội dung như vậy, tuy rằng không thuộc nằm lòng từng câu từng chữ, thế nhưng những nội dung này chỉ cần ghi nhớ điểm chính là được, bạn học Tô Thanh Hòa lại nhớ hết được sao.

Vậy mà cô vừa nghe giảng, còn vừa nhớ được nhiều nội dung như vậy.

Sinh viên này… là một thiên tài!

Trái tim của giáo sư Trần nhảy thình thịch, hôm qua bà còn tưởng rằng Tô Thanh Hòa vừa khéo đọc sách có liên quan, cho nên mới trả lời được câu hỏi của bà, cùng lắm chỉ là một sinh viên tốt nhiệt tình với y học, nhưng hôm nay bà mới phát hiện ra, mình đã sai rồi, quá là sai luôn, suýt chút nữa đã chôn vùi một mầm non học tập tốt!

Nếu mầm non này được bồi dưỡng tốt, sẽ không khác gì Einstein của giới y học.

Học đến chức vị như giáo sư Trần cũng biết, tuy rằng học tập chủ yếu nằm ở thái độ, nhưng thiên phú nhất định không thể thiếu, những sinh viên cùng một khóa với bà, phần lớn đều dùng sức lao động hơn bà, nhưng bởi vì thiếu thiên phú, cho nên cũng không học ra được thành tích gì.

Sinh viên trước mắt này rõ ràng là một sinh viên vô cùng có thiên phú, hơn nữa đầu óc còn rất thông minh, cũng rất thích học… Lúc này, ánh mắt của giáo sư Trần nhìn Tô Thanh Hòa giống như nhìn một viên ngọc quý.

“Bạn học Tô Thanh Hòa, em có muốn theo tôi học hỏi không? Tôi có thể tìm rất nhiều tài liệu học cho em, còn có thể đưa em đến bệnh viện để tìm hiểu các trường hợp lâm sàng.” Giáo sư Trần mang vẻ mặt yêu mến.

Tô Thanh Hòa mở to hai mắt nhìn giáo sư Trần.

Bình Luận (0)
Comment