Chương 358: Trợ lý
Cô hạ quyết tâm học hành chăm chỉ không sai, thế nhưng hiện tại cô đang lợi dụng hệ thống để học tập, nên đã không có một chút thời gian nghỉ ngơi nào rồi, nếu như đi theo giáo sư Trần học hỏi, vậy sau này còn không phải sẽ giống như một con quay hay sao?
“Giáo sư, em mới là năm nhất đại học, em học vẫn chưa tốt.”
“Chính bởi vì là năm nhất, cho nên mới phải học chăm chỉ. Yên tâm, cô không có một chút tư lợi nào cả, chỉ muốn khiến em học hành tốt hơn mà thôi, sau này khi em không có tiết cứ tới chỗ tôi, cuối tuần và kỳ nghỉ cũng theo tôi học hỏi đi”
Tô Thanh Hòa: “…”
Rất nhanh, các giáo sư già chuyên ngành y học lâm sàng năm nhất đều biết tin tức này, vị giáo sư Trần này đã là giáo sư già sắp nghỉ hưu, vậy mà lại nhận một sinh viên năm nhất làm trợ lý.
Ngay lập tức, một viên đá làm gợn lên hàng nghìn tầng sóng.
Giữa những giáo sư già bọn họ có một quy tắc bất thành văn, bây giờ và quá khứ không giống nhau, không có cách nói đệ tử quan môn gì đó, cho nên dùng danh từ trợ lý để thay thế, thực ra sinh viên có thể làm gì được chứ, nói là trợ lý, nhưng thực ra chính là dẫn theo bên người học hỏi.
Sau khi giáo sư Tần nghe đến tên của Tô Thanh Hòa, lập tức thở dài nói: “Haiz, tôi chỉ do dự một bước, đã để bà Trần giành trước mất rồi.”
Giáo viên khác bảo: “Giành trước hay không cái gì, dù sao cho dù có là trợ lý của ai, thì đó cũng là sinh viên của tôi, dạy thế nào, cũng chính là tự do của những giáo viên như chúng ta.”
Giáo sư Tần cảm thấy lời nói này có lý, không sai, ngành học của ông và giáo sư Trần khác nhau, nếu như sinh viên Tô Thanh Hòa này vẫn luôn học tốt ngành này của ông, vậy đó chính là công lao của ông rồi.
Trong phòng học, Tô Thanh Hòa lặng lẽ rùng mình một cái.
Nghiêm Phương Phương hỏi: “Giáo sư Trần gọi cô làm gì vậy?”
“Ồ, cô ấy bảo sau này khi tôi không có việc gì thì tới tìm cô ấy nhiều một chút, có thể là thấy tôi thích đọc sách, cho nên giúp tôi.” Tô Thanh Hòa không dám nói ra quá rõ ràng.
Thế nhưng Nghiêm Phương Phương vẫn mang vẻ mặt như sao sáng, có thể có được sự ưu ái của giáo sư đại học, điều này chứng tỏ trong mắt giáo sư, sinh viên này vô cùng ưu tú.
Trời ơi, ngưỡng mộ quá đi!
Vất vả lắm mới đến giờ tan học buổi trưa, Tô Thanh Hòa và Nghiêm Phương Phương đi ăn cơm, bây giờ cô cũng không dám kêu giảm cân gì nữa, mà gọi đồ ăn cùng với Nghiêm Phương Phương. Nghiêm Phương Phương gọi món gì thì cô gọi món đó theo cô ta.
Nhìn thấy cô như vậy, Nghiêm Phương Phương cuối cùng cũng hài lòng, dự định trở về sẽ nói với cha mình một chút về nỗi khó xử của bạn học Tô Thanh Hòa, xem trong thành phố có thể dành sự hỗ trợ nhất định cho sinh viên ưu tú như vậy hay không.
Sau khi Tô Thanh Hòa ăn xong cơm trưa, lại nhanh chóng gọi điện thoại cho mẹ mình. Cuộc gọi vừa kết nối, đã truyền tới giọng nói to của mẹ cô.
“Là Thanh Miêu Nhi phải không?”
“Vâng mẹ ơi, là con đây.” Tô Thanh Hòa nói với vẻ mặt tươi cười, ở nơi liếc mắt không thấy người thân này, cô thật sự nhớ người mẹ luôn một lòng chiều cô kia.
Cô còn chưa nói gì, thì Cao Tú Lan ở bên đó đã ào ào nói: “Thanh Miêu Nhi à, con nói gì cơ, con nói con thi đứng đầu toàn trường sao? Giáo sư đại học còn khen con, thích con nữa? Ôi trời, vậy con còn không phải là sinh viên đại học trong các sinh viên đại học hay sao? Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta thật có triển vọng, vào đại học phải khiến người coi trọng.”
Tô Thanh Hòa: “…” Cô thậm chí còn chưa nói một câu nào, mà một mình mẹ già diễn cũng thật nhập tâm.
Mới khai giảng được hai ngày thôi, móc đâu ra thi cử chứ?
Thông qua điện thoại, cô nghe thấy những tiếng chúc mừng, và cả tiếng khen ngợi ở đầu bên kia.
Cô ôm trán: “Mẹ ơi, phí điện thoại đắt lắm đó, chúng ta nói ngắn gọn thôi, con ở bên này mọi thứ đều ổn cả, mẹ đừng lo cho con, kỳ nghỉ sau có thời gian con sẽ về thăm mọi người. Đúng rồi mẹ, mẹ làm việc ở công xã thế nào rồi? Bình thường phải học hỏi chủ nhiệm liên đoàn phụ nữ nhiều vào đó.”
“Ôi tốt lắm, mẹ ở bên này ổn lắm con ơi, con cứ yên tâm đi, phí điện thoại đắt nên chúng ta không nói nữa, mọi người đều khỏe cả, con cứ yên tâm học hành cho tốt, sau này còn thi đứng nhất nữa.”
Sau đó rụp một tiếng cúp máy luôn.
Tô Thanh Hòa: “…”
Trong công xã, Cao Tú Lan đang chém gió về con gái nhà mình ở trường học thế này thế kia với đám người, sau khi nhận được ánh mắt ghen tị, ngưỡng mộ, và ghét bỏ của một đám người, bà ấy mới cảm thấy hài lòng.
Ha ha, bà ấy nuôi một đứa con gái như vậy, bằng cả mười đứa con trai nhà người ta ấy chứ.