Chương 367: Về thăm 4
Lần này người tới là một cô gái trẻ tuổi, rất ngại ngùng. Tô Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm, thời buổi hiện nay làm thực nghiệm cũng cần may mắn, còn phải lo lắng tính khí của đối tượng thực nghiệm không tốt, một lời không hợp sẽ không cho chữa nữa.
Có bài học từ hai lần trước, lần này Tô Thanh Hòa tìm kiếm, cường độ cũng từ nhẹ đến mạnh, lúc mới đầu, cô gái nhỏ này vẫn còn hơi khó chịu, kết quả sau đó từ từ biến thành bộ dáng mơ mơ màng màng sắp ngủ.
[Đinh… chữa bệnh cảm mạo thành công, phần thưởng 100 tinh tệ.]
Cùng với âm thanh của hệ thống vang lên, vật thí nghiệm cũng đột nhiên biến mất, Tô Thanh Hòa nhìn bàn tay mình.
“Chữa bệnh đơn giản như vậy sao?”
[Ký chủ, đây chỉ là bệnh nhỏ, sau này kiến thức mà ký chủ cần sẽ càng lúc càng nhiều, sách vở chữa bệnh trong hiện thực chỉ có thể làm kiến thức căn bản cho ký chủ, mà không thể hỗ trợ lớn hơn, hy vọng ký chủ không ngừng cố gắng chữa bệnh, mua nhiều sách hơn.]
Trong lòng Tô Thanh Hòa xoay chuyển: “Vậy tôi lại chữa bệnh cảm mạo thêm một lần.”
“Đã khắc phục được bệnh, chữa lại sẽ không có phần thưởng.]
“…” Hệ thống này thành tinh rồi.
…
Tô Thanh Hòa bị hệ thống chọc tức đến mức trái tim quặn thắt lại. Cô cảm thấy nếu như hệ thống đi kinh doanh, tuyệt đối sẽ là một thương nhân khôn khéo, còn là một tên gian thương ấy chứ.
Cô cũng không muốn bỏ lỡ quá nhiều thời gian, nên trực tiếp rút lui, nhanh chóng đi ra ngoài ở bên cạnh đồng chí Cao Tú Lan mẹ mình.
Cao Tú Lan đã ăn xong cơm, thu dọn xong phòng bếp, đang định tìm con gái mình, thì nhìn thấy Tô Thanh Hòa, mới bảo: “Sao con không nghỉ ngơi một chút đi, phải ngủ nghỉ chứ.”
“Con không ngủ được, mẹ ơi, để con bấm huyệt cho mẹ một chút nhé, con ở trường học học được rất nhiều bản lĩnh đấy.”
Cao Tú Lan đáp: “Bấm cái gì cơ?”
“Cảm mạo chỉ mới khỏi thôi, con xoa bóp cho mẹ để củng cố một chút.”
Nghe được lời con gái, Cao Tú Lan lập tức ngồi vững: “Con gái cứ thoải mái xoa bóp đi.”
Tô Thanh Hòa nhớ cách thức xoa bóp trước đó, rồi chậm rãi sử dụng lên người Cao Tú Lan.
“Mẹ à, nếu như mẹ cảm thấy không thoải mái thì cứ nói cho con biết nhé.” Đây chính là mẹ cô, mà không phải là những người bệnh mô phỏng từ số liệu đó, nên cũng không thể để xảy ra vấn đề gì được.
Cao Tú Lan ngồi với vẻ mặt thoải mái: “Ui chao, thoải mái lắm con ơi, con mát xa cho mẹ như vậy, mẹ cảm thấy tay chân đều nóng bừng bừng, cả người dễ chịu lắm.”
Ấn rồi lại ấn, Cao Tú Lan thoải mái đến mức muốn ngủ. Bà ấy ngáp một cái, dứt khoát đi vào phòng ngủ một lúc: “Thanh Miêu Nhi, con mát xa thoải mái lắm, sao mẹ cứ cảm thấy mắt không mở nổi, mẹ đi chợp mắt một lúc đây.”
Tô Thanh Hòa nhớ ra người bệnh mô phỏng vừa rồi cũng được mát xa đến mơ màng, kết quả ngủ luôn, bây giờ lại nhìn phản ứng này từ mẹ cô, chắc hẳn đây chính là phản ứng bình thường.
Đợi Cao Tú Lan đi ngủ, Tô Thanh Hòa lại lôi quyển sách đó ra đọc. Biết quyết sách này có hiệu quả như vậy, nên cô cũng đọc sách đến si mê, mỗi lần xem xong một vài nội dung, là lại tưởng tượng ra mình đang sử dụng nó trong hiện thực, chữa khỏi bệnh cho người khác, trong lòng lại vô cùng có cảm giác thành tựu, lòng nhiệt tình đọc sách cũng được nâng cao.
Trường tiểu học ở đội sản xuất tan học rất sớm, hơn bốn giờ đã tan trường. Bốn đứa trẻ trong nhà tay nắm tay đi từ trường về, vừa tiến vào nhà đã trông thấy Tô Thanh Hòa đang ở trong sân đọc sách, cả đám xông tới với vẻ hưng phấn: “Cô ơi, cô về rồi ạ.”
Mấy đứa nhỏ chỉ hận không thể nhào lên người Tô Thanh Hòa.
Cao Tú Lan đi ra khỏi phòng, nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức sa sầm mặt mũi: “Làm gì đấy làm gì đấy, không nhìn thấy cô mấy đứa đang học hay sao, ồn ào cái gì?”
Tô Thanh Hòa vội vàng đáp: “Mẹ ơi không sao đâu, sách này con đọc hay không cũng thế.” Sau đó nhìn mấy đứa trẻ, thấy chúng đã lớn lên không ít, xem ra khoảng thời gian này cuộc sống trong nhà quả thực cũng không tính là tệ, nhưng cũng đúng thôi, bây giờ cô đã lên đại học, không còn ăn ở nhà nữa, mẹ cô thì ăn ở bên công xã, bình thường, đoán chừng còn có thể mang thêm chút đồ ăn về nhà, trong nhà mỗi cuối tuần còn có lương thực cô “gửi đến”, lại thêm anh trai và chị dâu đều là người có thể làm việc kiếm sống, nên cuộc sống cũng không tệ.
“Đại Bảo đâu rồi?”
“Anh cháu bị nhốt ở trong trường rồi ạ.” Tam Nha hô lên.
Tô Thanh Hòa sững sờ, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Cao Tú Lan hừ hai tiếng: “Còn có thể là chuyện gì được nữa, thành tích học tập không tốt, mất hết cả thể diện, học cái gì cũng không xong.”
Mấy đứa trẻ cũng gật đầu, Đại Nha nói: “Đại Bảo không thích viết chữ, bài tập cũng chẳng bao giờ làm cả, ngồi ở trong lớp còn nhìn ra ngoài trời, giáo viên giảng anh ấy cũng chẳng nghe, mấy chữ biết vẫn là từ lúc học với cô ở nhà, lần này thi được có mười điểm, là điểm thấp nhất trong lớp chúng cháu.”
Tô Thanh Hòa: “…” Vậy mà cô còn có một đứa cháu xếp nhất từ dưới lên trong toàn lớp.