Chương 368: Phấn đấu
“Được rồi được rồi, đều đi làm bài tập cả đi, làm xong bài tập thì làm việc, cô mấy đứa cũng là sinh viên đại học rồi, nếu ai trong mấy đứa học không tốt, thì đều về nhà cày ruộng làm việc cho bà, bớt ở bên ngoài làm mất mặt cô mấy đứa.” Cao Tú Lan lớn tiếng dạy dỗ.
Đám trẻ vừa nghe không được đi học, lặng lẽ đi chuyển bàn ghế ra ngoài làm bài tập. Ngay cả Nhị Bảo mới hơn ba tuổi, cũng nghiêm túc viết con số.
Buổi tối, người trong nhà đều trở về hết, ngay cả Tô Ái Đảng cũng về, bây giờ anh ta làm ở đồn công an công xã, chỉ cần không có nhiệm vụ đặc biệt thì mỗi ngày đều có thể về nhà.
Mọi người nhìn thấy Tô Thanh Hòa trở về, trên gương mặt đều tràn đầy vẻ hưng phấn. Bây giờ cô út đã không còn là cô gái nhỏ cần người trong nhà che chở và yêu thương, mà hiện giờ đã là niềm tự hào của cả nhà, đi đến nơi nào, chỉ cần vừa nghe trong nhà bọn họ có một sinh viên đại học, thì đều coi trọng hơn một phần.
Cơm tối là Tô Thanh Hòa và Cao Tú Lan cùng nhau nấu, những món thịt này, Cao Tú Lan cũng không yên lòng để các con dâu làm, sợ làm không xong, con gái mình ăn không quen sẽ rất phí phạm.
Khi ăn cơm, Tô Ái Quốc nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng nấu cơm nữa, không phải mẹ bị ốm sao, sao có thể phục vụ nhà được chứ?”
Cao Tú Lan thầm nghĩ bà không thích phục vụ người ta, bà chỉ thích chăm sóc con gái bà thôi.
“Mẹ không sao, em út con chữa bệnh cho mẹ rồi, vẫn là em út của các con có bản lĩnh, cho mẹ uống chút nước, rồi mát xa trên người một chút, cả người mẹ đã thoải mái lắm rồi, chẳng còn bệnh tật gì hết.”
Người một nhà đều nhìn Tô Thanh Hòa, vậy mà cô út lại lợi hại như vậy, chữa bệnh đã lập tức chữa khỏi ngay.
Tô Thanh Hòa vội vàng giải thích: “Đây đều là kiến thức em học trên trường đại học cả.”
Điền Tiểu Mai nói với đôi mắt lấp lánh: “Cô út à, trường đại học của các em thế nào, các em làm gì ở trường đại học thế?” Ôi chao, chẳng trách người ta đều nói sinh viên đại học có bản lĩnh.
Tô Thanh Hòa miêu tả với cả nhà: “Mỗi ngày em đều đi học, ăn ở đều ở trong trường cả, những giáo viên đó đều vô cùng có học vấn, hiểu biết vô cùng nhiều, kiến thức của bọn họ cũng nhiều nữa, có người còn từng ra nước ngoài, tòa nhà dạy học cũng cao nữa, đều hai, ba tầng cả, trường học rộng lắm, rộng bằng nửa thôn của chúng ta ấy.”
“Rộng như vậy ư…”
Mọi người cùng nhau cảm thán, bọn họ nghe thấy mà đôi mắt đều sáng ngời.
Tam Nha nói: “Cô ơi, học đại học thế nào ạ? Chúng cháu có thể học đại học không?
Cao Tú Lan bĩu môi: “Cháu có thể so với cô cháu được sao, cô cháu học hành tốt, còn các cháu học ra cái dạng gì rồi? Học chữ với cô các cháu lâu như vậy, mà vẫn chưa thi được một trăm điểm, thì còn học đại học cái gì?”
Đại Nha cúi đầu, cô bé cũng muốn thi một trăm điểm, nhưng lại luôn thi không tốt bằng người ta.
Tam Nha nói: “Sau này cháu nhất định có thể thi đỗ.”
Tô Thanh Hòa cổ vũ: “Mấy đứa học hành chăm chỉ, trường học của các cô có nhiều người xuất thân trong thôn, đều là tự mình học giỏi mới có cơ hội vào đại học đấy.”
Tính toán thời gian thì khi lũ trẻ học đại học, cũng vừa vặn khôi phục lại trường cao đẳng.
Sau khi ăn cơm xong, chị dâu cả Lâm Thục Hồng và chị dâu thứ hai Đinh Quế Hoa cùng nhau thu dọn bát đũa, còn đám đàn ông vẫn phải tiếp tục đi ra ruộng làm việc.
Bây giờ là mùa thu hoạch, nên ở ruộng đang bận rộn việc thu hoạch gấp mùa màng, đám đàn ông mỗi ngày trừ buổi sáng làm việc ra, thì buổi tối cũng phải làm việc nữa, chỉ là Tô Ái Đảng cũng đi làm rồi, công điểm lao động của anh ta sẽ được tính lên Điền Tiểu Mai, sau này khi phân lương thực, trong nhà cũng có thể có thêm lương thực.
Tuy rằng mọi người đều rất mệt mỏi, nhưng ai cũng rất hài lòng, vụ mùa năm nay nhờ có phân bón nhà nông, nên lương thực đều phát triển tốt, năm nay xem chừng sẽ không mất mùa, cứ theo đà này, thì năm sau cũng không mất mùa nữa. Loại cảm giác sợ hãi mà mất mùa mang đến, cuối cùng cũng qua đi.
Đợi ba anh em Tô Ái Quốc rời đi, Tô Thanh Hòa không có việc gì làm, mới nhớ ra quần áo mà mình đã làm cho người nhà, nên vội vàng vào phòng cầm ra. Vì thăng cấp nên cô đã may quần áo cho nhà mẹ đẻ và nhà chồng, bao gồm cả đám trẻ hai bên nữa.
Cao Tú Lan nhìn con gái lôi quần áo ra, đôi mắt lại đỏ hoe: “Con làm gì vậy, con đi học, sao còn may quần áo cho người trong nhà nữa, có thời gian thì đọc sách học kiến thức đi chứ, chúng ta bớt mặc một bộ quần áo cũng có sao đâu, con còn làm nhiều như vậy, đám con gái với mấy thằng nhóc thối mặc quần áo mới làm gì, lãng phí đồ tốt thôi.”
Mấy đứa trẻ nhìn quần áo trong tay của Tô Thanh Hòa với đôi mắt chờ mong.