Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 369 - Chương 369 - Quần Áo Mới

Chương 369 - Quần áo mới
Chương 369 - Quần áo mới

Chương 369: Quần áo mới

Tô Thanh Hòa gọi: “Mấy đứa thử vào xem nào.”

Lúc này Cao Tú Lan mới nghiêm mặt nói: “Thử cẩn thận chút nhé, đừng mặc hỏng, đây là cô mấy đứa làm cho đấy!” Để con gái bà ấy tự tay may quần áo, là phúc khí lớn bao nhiêu chứ, Thanh Miêu Nhi nhà bọn họ chính là sinh viên đại học, bí thư công xã cũng không đọc sách nhiều bằng con gái bà.

Mấy đứa trẻ cầm quần áo vào phòng thay với vẻ hưng phấn. Cao Tú Lan cũng ngượng ngùng vào trong phòng thay đồ.

Một lúc sau, mấy người mặc quần áo mới đi ra.

Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa nhìn đám con mình mặc đồ mới, gương mặt nở nụ cười hạnh phúc, đều cảm động không thôi. Cô út ra ngoài học đại học, mà vẫn còn nhớ may quần áo cho đám trẻ ở nhà. Chẳng nhà ai tìm được một người cô tốt như vậy đâu.

Bây giờ bọn họ cảm thấy hối hận quá, lúc trước khi cô em chồng ở nhà, bọn họ đã không hết lòng hết ý đối xử tốt với cô, bây giờ nghĩ lại cảm thấy cực kỳ đuối lý.

Điền Tiểu Mai cũng mang vẻ mặt ngưỡng mộ, nghĩ nếu như em bé sinh ra sớm một chút thì lúc này cũng có quần áo mới để mặc rồi.

Cao Tú Lan nói: “Kiểu dáng này thật ưa nhìn, lần trước vợ của bí thư Hách may quần áo mới ở trên thị trấn, cũng không dễ nhìn như vậy đâu.” Bà ấy sờ bộ quần áo mới của mình với vẻ mặt đắc ý.

“Vợ của bí thư Hách còn nói cái gì mà bộ đó được may bởi tay nghề của thợ may trên huyện, mẹ thấy không thể so nổi với con gái mẹ đâu.”

Tô Thanh Hòa nghĩ, những bộ quần áo này cô làm để thăng cấp, cũng tốn không ít tâm huyết để làm ra, không chỉ từng đường kim mũi chỉ tốt, mà kiểu dáng cũng phù hợp với xu thế phổ biến hiện nay, hình thức cũng không kém với kiểu dáng ở tỉnh thành. Khi đám người Nghiêm Phương Phương nhìn thấy, cũng nói trông còn đẹp hơn cả đồ may sẵn trong cửa hàng ở tỉnh.

Bọn họ cẩn thận cởi quần áo xuống, quần áo của lũ trẻ được Cao Tú Lan thu lại, thống nhất đợi đến lễ tết rồi mặc.

Tam Nha tủi thân nói: “Bà nội, bây giờ là lễ quốc khánh, lễ này lớn biết bao.”

Cao Tú Lan: “…” Ôi trời, sao muốn đánh con nhóc này thế chứ.

“Con nhóc thối này chẳng có quy tắc gì cả! Qua mấy ngày nữa trời lạnh rồi lại mặc. Nếu ai không ngoan thì không cho phép mặc nữa. Đây chính là quần áo mà cô mấy đứa làm, cô mấy đứa lại là con gái bà!”

Mấy đứa trẻ lập tức không dám mở miệng nữa.

Tô Thanh Hòa nhanh chóng đưa lũ trẻ ra sân: “Bà nội mấy đứa chỉ cất giùm mấy đứa thôi, sao có thể không cho mấy đứa mặc được chứ, không cần vội, mấy đứa chỉ cần chăm chỉ học hành, sau này có thể mặc không hết đồ mới ấy chứ. Nhìn thấy không, cô lên đại học còn có thể tiết kiệm vải làm quần áo cho các cháu, lên đại học có phải rất tốt không nào?”

Đám trẻ gật đầu, Tô Đại Bảo hỏi: “Cô ơi, vậy trong đại học có đồ ăn không?”

“… Có, nhiều lắm cháu, chỉ cần vào đại học, thì cái gì cũng có hết.”

Đôi mắt của Tô Đại Bảo sáng ngời.

Tô Thanh Hòa nói: “Cho nên, các cháu phải chăm chỉ đọc sách, học bản lĩnh, cho dù không thể thi vào đại học, thì sau này học cấp ba cũng được, nói không chừng sau này còn có thể làm giáo viên ấy chứ.”

Nghe thấy có thể làm giáo viên, đám trẻ lại càng hưng phấn hơn, giáo viên lợi hại biết bao, cái gì cũng biết, nói gì thì chính là cái đó, tất cả đều phải nghe lời giáo viên hết.

Tô Đại Bảo hỏi: “Cô ơi, học giỏi thì có thể làm giáo viên sao ạ?”

Tô Thanh Hòa gật đầu nghiêm túc: “Đúng vậy, nhưng bạn học Tô Đại Bảo này, cháu muốn làm giáo viên, thì ít nhất cũng phải thi đạt tiêu chuẩn đã, cũng chưa có giáo viên nào chỉ thi được 10 điểm thôi đâu.”

“Cháu nhất định có thể thi tốt hơn.” Tô Đại Bảo vỗ ngực bảo.

Cậu bé muốn làm giáo viên, nhất định phải làm giáo viên, sau khi làm giáo viên, khỏi cần phải làm gì hết, mà có thể kêu học sinh đi làm, bài tập cũng khỏi cần làm, mà kêu học sinh đi làm nốt. Sau đó, mỗi ngày cậu bé chẳng cần phải làm gì, mà chỉ đi vào rừng móc trứng chim thôi.

Nhìn ánh mắt chờ mong đủ kiểu của đám trẻ, Tô Thanh Hòa cực kỳ hài lòng.

Trẻ con ấy mà, đều nên mang theo một chút lý tưởng.

Buổi tối, Tô Thanh Hòa lại tiến vào trong phòng học mô phỏng để học tập.

Dù sao thì cũng tốn tinh tệ mua sách rồi, nếu như không học, vậy chẳng phải quá lãng phí hay sao?

Bởi vì mỗi lần mô phỏng đối tượng đều cần trả tinh tệ, hơn nữa những đối tượng mô phỏng này còn đều là “người” có tính cách, cho nên Tô Thanh Hòa cũng có hơi không phân rõ được những người này là người thật hay là người giả nữa.

Thời gian chữa bệnh dành cho bọn họ đều phải thật cẩn thận, mà không dám qua loa một chút nào.

Bình Luận (0)
Comment