Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 370 - Chương 370 - Trở Lại Trường 1

Chương 370 - Trở lại trường 1
Chương 370 - Trở lại trường 1

Chương 370: Trở lại trường 1

Tô Thanh Hòa ở trong nhà hai ngày, trên cơ bản đều dùng để đọc nội dung trong cuốn sách này, một vài bệnh nhỏ thường ngày như đau đầu nhức óc, trên cơ bản có thể trị khỏi được, thậm chí còn có một vài phương pháp bấm huyệt có hỗ trợ đến sức khỏe cơ thể người, cô cũng đã từng thử qua. Sau đó đợi mẹ cô là đồng chí Cao Tú Lan trở về từ công xã, lại mát xa cho bà ấy, Cao Tú Lan thực sự được hưởng thụ.

Cao Tú Lan trước còn không đồng ý, cảm thấy đây là việc kêu con gái bà ấy đi hầu hạ người khác, thế này cũng quá vất vả rồi, còn hối hận lúc đầu đã để con gái mình đi học y, sau này còn phải làm việc mệt mỏi như vậy nữa.

Tô Thanh Hòa nói với bà, sau này đợi cô học xong có thể dẫn theo học trò, chuyện gì cũng kêu học trò đi làm, còn bây giờ cô đang trong giai đoạn huấn luyện. Lúc này Cao Tú Lan mới để cô bấm huyệt cho mình, cái khác khỏi phải nói, nhưng chuyện mát xa này khiến cả người bà ấy đều thoải mái, ngủ cũng rất ngon, cả người đều có tinh thần.

Tô Thanh Hòa cảm thấy mình xem như vẫn có chút năng lực, trong lòng cực kỳ có cảm giác thành tựu, hóa ra, có thể khiến người khác có được sức khỏe thông qua năng lực của mình là cảm giác tốt như vậy.

[Ký chủ, thân ái nhắc nhở ký chủ, trước mắt kiến thức mà ký chủ có quá ít, hiện tại chỉ có thể trị khỏi căn bệnh đau đầu nhức óc căn bản nhất, hy vọng ký chủ không ngừng cố gắng mua sách, chữa khỏi một vài bệnh khác. Đối tượng quân nhân hiện nay đang ở trên chiến trường, tương lai rất có khả năng gặp phải các loại ngoại thương khác nhau.]

Tô Thanh Hòa nghe vậy, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, Trường An của chúng ta đang làm gì vậy?” Đợt này cô bận học lại bận may quần áo để thăng cấp, nên không có thời gian quan tâm đến đồng chí Trường An.

[Đối tượng quân nhân hiện nay đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt.]

“Nhiệm vụ đặc biệt gì thế, có nguy hiểm không?”

[Lẻn vào quân địch.]

“…!”

Ở biên cương, đoàn người Cố Trường An đang bí mật lẻn vào bên trong.

Sau khi vào tháng mười, tình hình ở hai bên càng lúc càng căng thẳng, tuy rằng không giống như lần trước vừa gặp đã xảy ra xung đột, nhưng đôi bên dường như đều đang ra sức tăng cường binh lực, sắp xếp nhiệm vụ quân sự, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu.

Nhiệm vụ lần này của Cố Trường An chính là thăm dò cho rõ hiện nay binh lực của đối phương chủ yếu tập trung ở khu vào, tránh cho đến lúc đó có thật sự đánh nhau, lại chẳng biết gì cả.

Lần này đi cùng với anh là mấy binh lính ở tiểu đội bảy bọn họ, mỗi người đều có một sở trường riêng, cùng với vài binh lính bình thường khác, lính ở tiểu đội bảy phần lớn có hơi trẻ tuổi, nền tảng cơ thể cũng có thể vững chắc, khi vượt qua cao nguyên cũng có thể chịu được một chút.

Bọn họ thích hợp để hoàn thành nhiệm vụ này.

Khi đang trên đường vượt qua cao nguyên, có hơi thiếu không khí, lại thêm cách phía bên đối phương càng lúc càng gần, trong lòng đoàn người có hơi khẩn trương, nhưng loại tình hình này vẫn không có người đưa ra lời đề nghị rút lui.

Buổi trưa tìm chỗ để lén ăn lương khô, có người lính trẻ tuổi hỏi Cố Trường An: “Tiểu đội trưởng, sao tôi cứ cảm thấy trái tim đập nhanh như vậy nhỉ? Có chút hít thở không thông.”

Cố Trường An ăn từng miếng thật to, cho dù dưới loại tình hình tức ngực này có hơi khó mà nuốt trôi cho được, nhưng anh vẫn cưỡng chế mình nuốt xuống.

Vào bất cứ thời điểm nào, cũng không thể để cái bụng của mình chịu thiệt được, nghe thấy lời của người lính nọ, anh đáp: “Không sao, bình thường thôi, trước đây giáo viên dạy địa lý đó đã nói, cái này gọi là phản ứng cao nguyên.”

“Ồ, nghe qua cũng rất giống đó.” Anh ta sờ trái tim bé nhỏ của mình: “Tôi còn cho rằng mình đang sợ hãi nữa cơ, tôi còn đang nghĩ sao mình lại sợ hãi chứ?”

Tuy nói không sợ hãi, nhưng trong mắt anh ta vẫn mang theo chút khẩn trương.

Cố Trường An biết rất rõ cảm giác của anh ta, dù sao thì bản thân anh cũng rất sợ!

“Tiểu đội trưởng, cậu có sợ không?”

“Không sợ…” Mới lạ ấy! Là người đều sẽ sợ chết cả!

“Tiểu đội trưởng, cậu thật dũng cảm, tôi cũng không sợ.”

Cố Trường An nói: “Cái này không liên quan đến dũng cảm, mấu chốt là chúng ta phải xứng đáng với thân phận của mình. Chúng ta là quân nhân, nếu chúng ta sợ hãi, vậy sẽ không có ai tới hoàn thành nhiệm vụ này cả, phía trước cho dù có là hố lửa, nhưng kêu chúng ta nhảy xuống, chúng ta cũng phải nhảy.”

Không sai, anh vẫn sợ hãi, vẫn không muốn chết, đây là chuyện anh không có cách nào khống chế được mình, nhưng ít nhất thì anh cũng có thể khống chế được lương tâm của mình.

Tô Thanh Hòa ở nhà hai ngày rồi trở về huyện, cô có năm ngày nghỉ, đi đường đã tốn một ngày, còn phải về huyện ở nhà họ Cố hai ngày nữa.

Bình Luận (0)
Comment