Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 371 - Chương 371 - Trở Lại Trường 2

Chương 371 - Trở lại trường 2
Chương 371 - Trở lại trường 2

Chương 371: Trở lại trường 2

Mẹ Cố đã sớm ở nhà nhớ cô, sau khi Tô Thanh Hòa trở về, bà làm một đống đồ ăn cho cô. Từ sau khi Tô Thanh Hòa đi học đại học, thói quen tích đồ đó của bà lại xuất hiện. Trước đây đều có vài thứ tốt cho Tô Thanh Hòa ăn, nhưng bây giờ Tô Thanh Hòa không ở nhà, nên bà cất đồ ở trong phòng mình, giữ lại để cô về lại ăn sau.

“Thanh Miêu Nhi, đợi khi con về trường, nhớ mang 20 cân gạo đến trường đó, đợi ăn hết thì lại gọi điện về nhà, kêu anh con đưa qua đó cho con, ở trường đừng tiếc ăn nhé.”

Tô Thanh Hòa vội vàng đáp: “Mẹ ơi, con có đồ ăn mà, con không thiếu lương thực đâu.” Cô tích trữ một đống lương thực trong không gian còn ăn chưa hết đây này.

“Có cái ăn sao còn gầy đi chứ? Cứ nghe mẹ, mang theo đi, nếu con không mang, mẹ sẽ kêu anh con đưa lên trường cho con!” Mẹ Cố nói một cách vô cùng kiên quyết.

Thanh Miêu Nhi gầy đi rồi, sao có thể không cho ăn được chứ, cô con dâu tốt như cô, thiếu đi hai lạng thịt bà cũng đã thấy đau lòng rồi, khỏi cần phải nói đến gầy đi nhiều như vậy, khiến bà đau lòng chết mất thôi!

Chị dâu thứ nói: “Đúng đó, ăn nhiều một chút, người phải béo mới có phúc khí!”

Mẹ Cố liếc mắt nhìn cô ta: “Có phúc khí hay không vẫn còn phải nhìn người nữa, bây giờ con cũng không gầy, sao không nhìn thấy có phúc khí gì nhỉ, vẫn ngốc y như lúc trước.”

Chị dâu thứ sờ gương mặt hơi tròn của mình, cũng không tranh luận gì, nhưng trong lòng lại nghĩ, đó là bởi vì mình vẫn chưa đủ béo đó mà!

Buổi chiều, đoàn người lại đi làm, Tô Thanh Hòa trở về phòng ngủ một giấc, sau đó tiến vào trong phòng học mô phỏng để tiến hành học thực hành. Đợi sau khi trở về trường học có thể sẽ không thuận tiện nữa, nên nhất định phải tìm cơ hội học thêm.

Trường An gặp nguy hiểm như vậy, cũng vất vả như vậy, cuộc sống ổn định như hiện tại của các cô, chính là nhờ những quân nhân giống như đám người Trường An dùng tính mạng để bảo vệ. Nên cô vẫn không có thể diện nói mình mệt, hay có suy nghĩ muốn nghỉ ngơi nào.

Dù thế nào cũng phải chăm chỉ học, cố gắng học, có thể học được bao nhiêu bản lĩnh thì học bấy nhiêu, sau này cô muốn cứu người, muốn giúp đỡ những quân nhân đáng yêu, dũng cảm không sợ chết đó.

Dưới sự đề cử của hệ thống, Tô Thanh Hòa lại tốn 500 tinh tệ mua một vài sổ tay xử lý ngoại thương. Ngoại thương nhẹ ngược lại cũng không quan trọng, chủ yếu là một vài ngoại thương cần phải khâu, rất nhiều người bởi vì vết khâu không tốt, mà sinh ra một vài triệu chứng xấu.

[Ký chủ, những phương pháp xử lý này tuy rất quan trọng, nhưng cái quan trọng nhất vẫn là thuốc được sử dụng.]

Tô Thanh Hòa đề phòng bảo: “Đừng nói là mi lại giới thiệu gì trong cửa hàng mua sắm của mình đấy nhé, tôi chính là người nghèo, không mua được bao nhiêu đã phá sản rồi.”

Cô đã bị tên gian thương hệ thống này hại không ít lần.

[Đề nghị ký chủ sau khi hoàn thành học tập phương pháp xử lý ngoại thương, hãy học thêm kiến thức về dược lý, ký chủ có thể thử phối thuốc mới.]

“…” Tô Thanh Hòa cảm thấy, hình như hệ thống đang sắp xếp cho cô một con đường khá cao.

Đợi khi cô có thể phối thuốc mới, vậy cô sẽ lợi hại biết bao nhiêu, để có thể chế tạo dược vật, kiến thức cần thiết cũng không phải chỉ là một chút ít thôi đâu.

Nhưng nghe qua thật mê người quá, nếu như cô có thể làm ra thuốc mới, chữa khỏi những căn bệnh không có cách nào trị khỏi đó, ví dụ, nếu như cô có thể chế tạo ra loại thuốc có thể thay thế cho Penicilin, thậm chí là thuốc còn tốt hơn cả Penicillin, có thể hoàn toàn thay thế Tetracyclin trong nước.

Học, học nữa, học mãi.

Suốt cả đêm, Tô Thanh Hòa đều không ngủ, mà ở trong phòng học không ngừng luyện tập kiến thức xử lý ngoại thương.

Ngày thứ hai mẹ Cố nhìn thấy cô mới giật mình như vậy.

“Thanh Miêu Nhi à, cả đêm con làm gì thế, sao lại thành ra như vậy, ngủ một đêm đã gầy đi một vòng rồi này.”

Tô Thanh Hòa đang mang bộ dáng kích động, nghe được lời này, lại càng có tinh thần hơn, hóa ra học hành không chỉ có thể cải thiện năng lực của mình, mà còn có thể giảm béo nữa sao?

“Mẹ ơi, con không sao, tối qua con ngủ không được nên đọc sách.”

Mẹ Cố nói với vẻ mặt đau lòng: “Đều đọc thành ra như vậy rồi, bớt đọc một chút cũng không sao, không học được thì thôi, chúng ta không cần chịu khổ như vậy.”

Bí thư Cố nói: “Bà nói gì thế, Thanh Hòa có lòng như vậy là chuyện tốt.”

Tô Thanh Hòa ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt chính trực: “Học hành có thể khiến con vui vẻ, khiến giấc mơ của con thành sự thực, mẹ ơi, con tha thiết muốn học!”

Cố Lâm và Cố Lỗi đang cầm bát cơm ăn, nghe được lời này của Tô Thanh Hòa, đều trợn tròn mắt nhìn cô, bọn họ cảm thấy, hình như đã nhìn thấy một thứ gì đó rất tuyệt vời trên người thím út.

Bình Luận (0)
Comment