Chương 372: Trở lại trường 3
Thím út thích học hành như vậy ư, lẽ nào học còn có thứ gì đó rất tuyệt mà chưa được bọn họ phát hiện ra? Ừm, rất có khả năng là bọn họ học không đủ nghiêm túc, nhất định phải càng nỗ lực hơn mới được!
Hai đứa trẻ lặng lẽ trao đổi ánh mắt, sau đó cúi đầu và bát cơm, chuẩn bị ăn xong sẽ nhanh chóng đi làm bài tập.
…
Hôm nay hết kỳ nghỉ, Tô Thanh Hòa vác 20 cân gạo lên đường, còn bao gồm cả mấy lọ bột sắn và sữa bột ở bên trong. Nếu không phải cô thực sự không thể mang được nhiều như vậy, thì mẹ Cố còn định nhét thêm một ít cá muối và thịt khô để cô mang lên.
Ngồi trên xe, Tô Thanh Hòa dựa vào cửa sổ nhắm mắt, nói chuyện với hệ thống.
[Ký chủ xin chú ý, có nguy hiểm tới gần.]
“Cái gì?” Tô Thanh Hòa lập tức tỉnh táo, mở to mắt ra, lại nghe thấy một tràng tiếng hét chói tai. Cô quay đầu nhìn lại, vậy mà lại có người đang giơ súng!
Lần đầu tiên nhìn thấy súng trong hiện thực, khiến Tô Thanh Hòa sợ đến mức mặt mũi tái nhợt. Cả người đổ mồ hôi lạnh, vừa định tìm hệ thống cầu cứu, thì lại nhìn thấy hai người đàn ông trung niên mặc áo khoác xanh cũ nát đứng dậy, dường như chỉ trong nháy mắt đã chế phục được người kia. Sau đó họ áp giải người đàn ông cầm súng đó xuống xe dưới tình huống một đám người đang kinh hồn bạt vía.
Tài xế dừng một lúc, rồi mới khởi động lại xe.
Tô Thanh Hòa run rẩy, sau khi xác nhận không có nguy hiểm, mới mau chóng nhắm mắt hỏi hệ thống: “Chuyện gì thế, ban ngày ban mặt sao lại có người cầm súng?”
[Đó chính là gián điệp, lúc này là đặc vụ, sau khi phát hiện có người theo dõi, mới định bắt người làm con tin.]
“…” Mẹ nó, còn thật sự có cả đặc vụ cơ đấy! Tô Thanh Hòa đột nhiên cảm thấy kiến thức trước đây của mình quá ít.
[Ký chủ, lần trước bổn hệ thống đã đề nghị ký chủ học cách phòng thân, ký chủ mau chóng nâng cấp hai kỹ năng cơ bản, để có thể khởi động kỹ thuật phòng thân hỗ trợ.]
Tô Thanh Hòa không ngừng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi phải học phòng thân.” Cái mạng nhỏ này rất quan trọng đấy.
…
Lần đầu tiên cảm giác được sự tồn tại của nguy hiểm, mãi cho đến khi trở về trường học, một trái tim này của Tô Thanh Hòa vẫn có hơi chưa ổn định lại được. Dù sao trước đây khi cô xem phim, rất nhiều đặc công gì đó thích ngụy trang thành học sinh hoặc là giáo viên ẩn náu trong trường học.
Trước đây cô cho rằng đó đều là diễn trong phim thôi, không có khả năng xảy ra bên cạnh mình, nhưng lần này lại được nhìn thấy một pha hành động của đặc công một cách trực quan như vậy, hơn nữa nếu không phải bên phe ta nhanh chóng chế phục được người đó, người ta con giun xéo lắm cũng quằn mà nổ súng, thì cái mạng nhỏ này của cô cũng khó bảo toàn.
Tô Thanh Hòa đã từng chết một lần, nên hiện tại rất yêu quý cái mạng nhỏ này của mình.
Bây giờ mình cũng không phải là đứa trẻ đáng thương không có người thân yêu thương nữa, trên người cô gánh vác niềm kỳ vọng của biết bao người, làm sao có thể chết được, cho nên tuyệt đối phải bảo vệ tốt cho bản thân mình.
Tô Thanh Hòa cảm thấy mình nhất định phải trở thành một cao thủ võ lâm, đánh nhau với đặc công, chân giẫm lên gián điệp!
Về đến ký túc xá, sinh viên trong ký túc xá đều đã quay trở lại hết, nhìn thấy Tô Thanh Hòa xách túi lớn túi nhỏ, Nghiêm Phương Phương vội vàng đi tới giúp.
“Sao cô lại mang nhiều thứ như vậy.”
“Nhà mẹ đẻ với nhà chồng tôi cho đấy, trở về rồi lại nói với cô sau, tôi đi tới nhà ăn gửi đồ trước đã.”
Cất hành lý xong xuôi, Tô Thanh Hòa vác lương thực của mình đi vào trong nhà ăn đổi lấy phiếu lương thực chuyên dụng trong trường đại học.
Nghiêm Phương Phương nhìn bóng lưng của cô với vẻ ngạc nhiên. Hóa ra mẹ chồng của bạn học Tô Thanh Hòa rất tốt với cô ấy, vậy là trước đây cô không nói dối, cô ấy thật sự không thiếu ăn sao? Lẽ nào bạn học Tô Thanh Hòa thật sự đang giảm cân?
Nghiêm Phương Phương cảm thấy kết quả này quá kinh hãi.
Cho nên cô ta chọn không tin tưởng. Đúng, không sai, bạn học Tô Thanh Hòa nhất định đang lo lắng mình trợ cấp cho cô, cho nên trở về nhà chuẩn bị nhiều lương thực mang tới đây như vậy, là vì muốn cho cô ta nhìn thấy, để cô ta đừng quan tâm cô thêm nữa.
Mình thật sự thông minh quá đi mất.
Khi Tô Thanh Hòa lại trở về ký túc xá, phát hiện ra bạn học Nghiêm Phương Phương đang nhìn mình với vẻ mặt cảm động, lập tức trong lòng run rẩy: “Phương Phương, sao thế?”
“Không có gì đâu, chúng ta sắp thi cử rồi, chăm chỉ ôn tập đi.”
Tô Thanh Hòa gật đầu, đúng vậy, trước kỳ nghỉ giáo viên đã thông báo sắp thi cử, thế nhưng cô đã ghi nhớ rất rõ ràng những kiến thức đó rồi, nên khỏi cần ôn tập nữa, bây giờ cô phải nhanh chóng thăng cấp.