Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 376 - Chương 376 - Mời

Chương 376 - Mời
Chương 376 - Mời

Chương 376: Mời

Trở về ký túc xá, người trong ký túc xá đều đang đọc sách, nhìn thấy Tô Thanh Hòa trở về, Nghiêm Phương Phương tò mò hỏi: “Cô đi đâu vậy, sao bây giờ mới trở về.”

“Tôi có bạn làm ở quán cơm Quốc Doanh, tôi qua đó thăm bọn họ, phải rồi, còn thuận tiện mang chút thức ăn về cho các cô nữa này.” Tô Thanh Hòa đưa cặp lồng cho Nghiêm Phương Phương, kêu cô và Diệp Hiểu Quyên cùng nhau ăn.

Về phần ba người khác, cô cũng không để ý đến, tuy rằng không cãi nhau với người ta, nhưng cũng tuyệt đối không có tấm lòng Bồ Tát.

Nghiêm Phương Phương nhìn thịt trong cặp lồng, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Thanh Hòa, cô ăn chưa?”

Tô Thanh Hòa đáp: “Ăn rồi ăn rồi, trong quán cơm thì sao mà thiếu ăn được chứ, cô nhìn bụng tôi đã no căng cả rồi này, cô ăn đi, những món này cũng không thể để lâu được, để hỏng thì phí lắm.” Bình thường Nghiêm Phương Phương cũng chăm sóc cô không ít, bây giờ cô có thể mang thức ăn ra ngoài một cách quang minh chính đại, thì cũng không thể để người ta thiệt được.

Nghiêm Phương Phương nuốt nước miếng, đừng thấy nhà cô ta là gia đình cán bộ, thế nhưng cha cô là một người cực kỳ liêm chính, bình thường không nỡ ăn nỡ mặc, lần trước đi ra ngoài công tác ăn được một bát thịt kho tàu, trở về khoác lác đến mức cả khu đều biết. Cô ta ở nhà bình thường hoàn toàn chưa từng được ăn thứ gì ngon, cùng lắm chỉ là không đói bụng mà thôi.

“Cùng nhau ăn, cùng nhau ăn đi.” Cô ta vội vàng cầm đũa ăn.

Diệp Hiểu Quyên cũng ăn một miếng, hai người ăn đến miệng đầy dầu.

“Thanh Hòa, món này thật ngon!” Nghiêm Phương Phương kinh ngạc nói.

Diệp Hiểu Quyên trực tiếp gật đầu, quá ngon miệng rồi. Cô ta cũng chưa từng ăn món nào ngon như vậy.

Ba người còn lại nhìn chằm chằm vào sách, nhưng lỗ tai thì lại nhúc nhích.

Lưu Đan cắn môi, có gì mà ngon chứ, chẳng qua chỉ là một món ăn mà thôi, nghĩ ai cũng chưa từng được ăn chắc, gia đình cô ta không có gì chắc?

Trương Mẫn cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, đôi mày hơi nhíu lại. Ngô Thục Hoa thì lại nhìn hai người, sau đó chép miệng, tiếp tục đọc sách, cô ta cũng rất thích ăn thịt… nhưng cô ta không mặt mũi nào mà mở miệng, những lời nói xấu mà cô ta đã nói về bạn học Tô Thanh Hòa đã bị bắt được, nên sao còn mặt mũi để xin ăn chứ.

Lưu Đan hừ hai tiếng: “Trương Mẫn, Thục Hoa, ngày mai sau khi tan lớp, chúng ta tới quán cơm Quốc Doanh một chuyến đi, tôi mời các cô ăn cơm.” Không phải chỉ là một món thịt thôi sao, có ai lại không ăn được chứ?

Buổi chiều ngày hôm sau khi tan trường, Lưu Đan dẫn Trương Mẫn và Ngô Thục Hoa cùng nhau ra khỏi cửa trường học.

Ba người một đường đi vào tiệm cơm Quốc Doanh, nói: “Một đĩa thịt kho tàu, với một đĩa thịt gì đó đi.”

“Thịt ư? Hôm nay không phải là thứ hai và thứ sáu, nên không cung cấp thịt heo, chỉ có bánh chẻo và mỳ thôi.” Phục vụ viên trực tiếp nói.

Trong tủ lạnh đương nhiên vẫn còn thịt, nhưng thịt này là để dành cho thứ bảy và chủ nhật vì trong thực đơn có mâm cỗ cần làm, nếu như hai ngày này không có cỗ, thì thịt sẽ được để lại dùng vào thứ hai, sau đó thứ hai lại có thịt tươi để lại.

Lưu Đan vừa nghe không có thịt, lập tức trừng to mắt: “Sao hôm qua có người lại ăn thịt?”

“Ai ăn thịt cơ? Cái này tôi cũng không biết đâu, trừ thứ hai và thứ sáu ra, những ngày khác sẽ không cung cấp thịt, đây là quy tắc của tiệm cơm.”

“Là người trong ký túc xá của chúng tôi, tên là Tô Thanh Hòa, hôm qua cô ta còn mang thịt từ trong tiệm cơm về cơ mà.”

“Tô Thanh Hòa ư?”

“Cô biết đầu bếp tiểu Tô sao, các cô là sinh viên viện y khoa hả, có phải là bạn học của đầu bếp tiểu Tô không?” Đầu bếp số một thò đầu ra khỏi cửa sổ.

Ba người nhìn phản ứng của ông ta lớn như vậy với vẻ kỳ quái, Lưu Đan gật đầu: “Đúng vậy.”

Đầu bếp số một nói: “Nói sớm có phải hơn không, biết các cô là bạn của cô ấy, sao có thể không cung cấp thịt cho các cô được, muốn thịt chứ gì, các cô đợi chút.”

Lúc này phục vụ viên mới biết chuyện gì xảy ra, nói với ba người: “Hóa ra là bạn của đầu bếp tiểu Tô, nên nói sớm đi chứ, nếu lần sau qua đây thì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo làm gì, đầu bếp tiểu Tô có quan hệ rất tốt với ba vị đầu bếp của chúng tôi. Các cô gọi cô ấy đến đây ăn cơm nhiều vào.”

Ba người: “…”

Lưu Đan trực tiếp đứng dậy: “Bỏ đi, không ăn nữa, hôm nay không muốn ăn thịt, chúng tôi vẫn nên về học thì hơn.” Nói rồi cô ta dẫn đầu rời đi, Trương Mẫn và Ngô Thục Hoa vội vàng đi theo.

Phục vụ viên nhìn bóng lưng của các cô với vẻ mặt kinh ngạc, sao vậy, thế này là sao, vừa rồi cô ta có nói gì đắc tội với người ta sao?

Bên ngoài, Lưu Đan cắn chặt môi: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ mời các cô ăn cái khác.” Kêu cô ta dựa vào tên của Tô Thanh Hòa để ăn thịt, cô ta sợ mình nuốt không trôi.

Trương Mẫn nghiêm túc đáp: “Bỏ đi, không ăn một bữa có sao đâu, trở về trường ăn cũng được.”

Ngô Thục Hoa nhìn hai người, nhỏ giọng nói: “Tôi vô cùng tò mò, chúng ta và bạn học Tô Thanh Hòa có mâu thuẫn gì chứ, cô ấy tốt như vậy, đối xử với ai cũng tốt, người trong lớp đều thích cô ấy, chúng ta và cô ấy lại cùng ký túc xá, bình thường cũng không cãi nhau, sao lại phải làm đến mức độ này chứ?”

Lưu Đan cúi thấp đầu.

Bình Luận (0)
Comment