Chương 378: Nhảy lớp 1
“Thanh Hòa, Thanh Hòa, cô, cô thi đứng thứ nhất kìa!” Nghiêm Phương Phương la lên một cách đầy hưng phấn, có hơi nói năng lộn xộn: “Hơn nữa, hơn nữa còn đều là điểm tuyệt đối, Thanh Hòa, cô lợi hại quá!”
Diệp Hiểu Quyên cũng nhìn đến trợn tròn mắt.
Những người khác nghe thấy lời của Nghiêm Phương Phương, đều nhìn về phía Tô Thanh Hòa với vẻ mặt ngưỡng mộ, đố kỵ, lại thêm sùng bái.
Chẳng trách người ta lại phản ứng quá lên như vậy, thực ra thì bài thi lần này khó quá, người đạt đến mức độ tiêu chuẩn mới chỉ có một nửa, từ đây nghĩ cũng biết bài thi khó bao nhiêu, dưới tình huống như vậy mà còn có một thành tích điểm tuyệt đối toàn bộ, quả thực đúng là học bá trong học bá mà!
“Cô chính là bạn học Tô Thanh Hòa phải không, bạn học, bình thường cô học thế nào vậy, có thời gian chúng ta trao đổi với nhau chút nhé.”
“Đúng đó bạn học, chúng tôi là lớp hai khoa y học lâm sàng, ở ngay bên cạnh các cô đấy.”
“Bạn học, có thể chỉ bảo cho chúng tôi một chút được không?”
“…”
Tô Thanh Hòa bị một đám người vây quanh, bên tai ong ong: “Được được được, có thời gian chúng ta sẽ trao đổi.”
Cô thật sự không còn cách nào khác, đều là nhờ hệ thống giúp đỡ cả, còn cô chỉ phụ trách đọc sách, phụ trách học, cả ngày học không ngừng nghỉ mà thôi.
Bên cạnh, Lưu Đan nhìn thành tích của mình với vẻ sững sờ, sau đó lại nhìn điểm số phía sau tên của Tô Thanh Hòa, ngây người thật lâu, không nói được gì.
Ngô Thục Hoa nhìn thành tích của Tô Thanh Hòa với vẻ thán phục: “Bạn học Tô Thanh Hòa học thật sự rất giỏi.”
“Tại sao chứ, rõ ràng tôi cũng học như cô ta mà?” Lưu Đan có hơi không dám tin, nếu như chênh lệch chỉ có một chút thì cũng thôi đi, nhưng bọn họ lại chênh lệch nhiều như vậy, cô ta chỉ đến đạt mức tiêu chuẩn, còn Tô Thanh Hòa thì lại môn nào cũng điểm tuyệt đối!
Trương Mẫn cũng nhìn Tô Thanh Hòa, im lặng không nói gì.
Bây giờ trong lòng cô ta không vui vẻ cho lắm, lúc trước bằng cấp của Tô Thanh Hòa không bằng các cô, cho nên bọn họ còn cảm thấy cô không nên tới đại học y, kết quả hiện tại lại vả một cái lên mặt chính mình.
Đợi Tô Thanh Hòa và đám người Nghiêm Phương Phương cùng nhau đi tới căn tin ăn cơm, rồi trở về ký túc xá, cô đã nổi tiếng trong khắp toàn bộ trường đại học.
Ở một nơi có bầu không khí học tập mạnh mẽ như đại học y này, sinh viên ưu tú luôn nhận được sự yêu mến và theo đuổi của người khác. Cho nên Tô Thanh Hòa vừa mới trở về ký túc xá, đã có người tới gõ cửa, cầm giấy bút qua tìm cô học hỏi kinh nghiệm.
Tô Thanh Hòa: “…” Cô thật sự không có kinh nghiệm mà.
“Học kiến thức căn bản rất quan trọng, cái này gọi là lầu cao cất từ đất bằng lên từng tầng một, nền móng không vững, thì học cái gì cũng chỉ thành hời hợt, nhất định đừng coi thường những kiến thức cơ bản rất đơn giản đó, tiếp nữa chính là đọc nhiều sách có liên quan, nắm giữ lượng lớn kiến thức…” Những lời này đều là giáo viên nói cho các cô trước đó, cô cũng không nói lung tung.
Các sinh viên có mặt ở đó đều cầm giấy bút ghi thật cẩn thận mỗi một chữ của Tô Thanh Hòa, trông còn nghiêm túc hơn cả khi nghe giáo sư giảng bài trong lớp. Sau đó Tô Thanh Hòa cũng không tiện nói quá nhiều, kêu mọi người ngày khác đi tới lớp trao đổi với người trong nhóm học tập nhỏ, rồi đuổi mọi người đi.
Đợi sau khi người đi hết, Tô Thanh Hòa uống một ngụm nước, thở phào một hơi, lừa người cũng là một hoạt động thể lực đó.
Đang chuẩn bị tiếp tục tới thư viện gặm sách, thì trên bàn đối diện với cô đột nhiên truyền tới tiếng khóc hu hu.
Tô Thanh Hòa: “…”
Nghiêm Phương Phương kéo Tô Thanh Hòa rồi bảo: “Thanh Hòa, đi thôi, chúng ta đi đọc sách nào, bây giờ thi cử xong rồi, nên thư viện chắc chắn ít người.”
Tô Thanh Hòa gật đầu, cũng không quan tâm sao người ta lại khóc, họ không quá thân quen với mình, cô cũng không bao đồng xen vào chuyện của người ta như thế.
Nhưng vừa định rời đi, thì người ở phía đối diện còn đang khóc ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thanh Hòa với gương mặt đỏ bừng: “Tại sao, rõ ràng thời gian học của chúng ta đều như nhau, nhưng tại sao tôi thi lại kém như vậy?”
Tô Thanh Hòa cảm thấy câu hỏi này phải hỏi hệ thống mới đúng.
“Bạn học Tô Thanh Hòa, cô nói cho tôi biết đi, tại sao rõ ràng cô đọc sách ít hơn tôi, chúng ta học cũng như nhau, nhưng tại sao tôi thi lại kém như vậy?” Lưu Đan vừa khóc, vừa lau nước mắt.
Những năm đi học này cô ta đều đứng đầu, đến trường đại học cũng theo đuổi sự tiến bộ, lần thi cử này, so với những bạn học khác, thành tích của cô ta xem như cũng không tồi, nhưng so với Tô Thanh Hòa thì quả thực không có cách nào nhìn được.
Cho nên cô ta không hiểu nổi, không hiểu nổi rốt cuộc tại sao lại như vậy.