Chương 386: Quyết tâm
“Không bị thương, nhưng chiến hữu của đối tượng quân nhân đã xảy ra vấn đề, hiện tại đang trong quá trình được khiêng về.”
“Ồ, vậy bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm hay chưa?” Người cũng bị khiêng trở về, chắc chắn là rất nguy hiểm rồi.
“Bụng trúng đạn, đang trên đường nhanh chóng trở về quân khu, đợi để tiến hành mổ bụng lấy đạn và chữa trị, ký chủ không cần lo lắng, quân nhân trúng đạn trên chiến trường chuyện rất thường xuyên, thậm chí còn có trái tim trúng đạn, đầu trúng đạn, phổi trúng đạn, những thứ này đều cần dùng đến dao, kỹ thuật điều trị ở bệnh viện quân y hoàn toàn có thể đảm đương những cuộc phẫu thuật như vậy, sau này ký chủ trở thành quân y, việc phải làm cũng chính là những việc này.]
“…”
Tô Thanh Hòa lập tức cảm thấy mình có chút vô dụng, nếu như ngay cả giải phẫu mà cô cũng không dám, vậy còn có thể làm được gì ở bệnh viện quân khu nữa, cũng không thể chỉ tiêm thôi được.
“Không được, tôi phải chống đỡ, tôi không thể sợ những thứ này, Trường An bọn họ ngay cả chết còn không sợ, mà đi làm những nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, sao tôi có thể sợ được chứ.” Trong nháy mắt, Tô Thanh Hòa đã có ý chí chiến đấu.
[Kiến nghị ký chủ có thể sử dụng phòng học mô phỏng để tiến hành học giải phẫu cơ thể người.]
“… Được, đưa tôi một số liệu không đáng sợ cho lắm đi.” Đúng, đều là số liệu, đều là giả cả, không cần phải sợ.
Vào đến trong phòng học, Tô Thanh Hòa mất bình tĩnh, sợ đến mức chạy ra ngoài mấy lần.
“Tôi vẫn nên ăn cơm trước thì hơn.” Cô lập tức tìm cái cớ, ngồi bên cạnh mặt bàn, cầm đồ ăn của mình, mấy món ăn thăng cấp làm vào ngày hôm qua, có mùi hương khá thơm.
Cô kẹp đũa gắp miếng thịt đỏ hồng, vừa định cho vào miệng, thì trong đầu lại nghĩ đến những gì mà mình vừa mới nhìn thấy trước đó…
“Gần đây tôi ăn chay, lát nữa tôi làm món khác ăn vậy.” Cô cất toàn bộ thức ăn đi.
Tô Thanh Hòa ngồi bên bàn đấu tranh thật lâu và cổ vũ chính mình, rồi lại một lần nữa tiến vào phòng học, sau đó cầm dao phẫu thuật lên.
Buổi chiều là tiết khoa nội, chủ yếu giảng dạy một vài kiến thức về bệnh nội khoa. Vẫn là ở trong phòng thực nghiệm trước đó. Tô Thanh Hòa đã bị phòng học mô phỏng giày vò hết một buổi trưa, lúc này đã có hơi chết lặng, đi theo giáo sư Ngô đến bên cạnh một mô hình mà buổi sáng đã nhìn với vẻ mặt rất bình tĩnh.
Mô hình được làm cũng rất thành công, cơ thể dường như được làm từ nhựa, rất mềm.
Giáo sư Ngô trực tiếp lôi hai ống tiêm ra, sau đó đưa một cái cho Tô Thanh Hòa: “Thân là một bác sĩ, nhất định phải biết tiêm thuốc, đặc biệt là một vài căn bệnh nội khoa khá nhẹ, không cần động đến phẫu thuật, thường đều sẽ cần chữa trị bằng cách tiêm. Đây là kiến thức căn bản nhất, học tốt cái này, rồi tôi sẽ dạy em kiến thức khác.”
Tô Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm, tiêm cho người giả, chắc chắn không thành vấn đề, ngay cả dao cô cũng đã từng sờ qua.
Giáo sư Ngô đi tới với vẻ mặt nghiêm túc, coi người giả thành người thật, vỗ lên mạch máu của anh ta, sau đó thắt dây cao su, còn nói với mô hình plastic này: “Xin hãy thả lỏng, không cần khẩn trương.” Sau đó từ từ cắm ống tiêm vào.
Sau khi mô phỏng hai lần cho Tô Thanh Hòa, giáo sư Ngô lại kêu cô lên làm thử một lần.
Tô Thanh Hòa có một khoảng thời gian dài đối mặt với các bệnh nhân giả có tính cách khác nhau được mô phỏng trong phòng học, đã sớm biết nên dùng thái độ gì để đối diện với người bệnh, cô mang vẻ mặt tươi cười thân thiện: “Anh hãy thả lỏng, có thể nhìn ra những chỗ khác, anh xem, phong cảnh bên ngoài cửa sổ thật đẹp, lát nữa anh có thể ra ngoài đi dạo một chút.”
Trong lúc tiêm, cô đã đâm mũi tiêm vào.
Giáo sư Ngô ở phía sau mang vẻ mặt hài lòng: “Tốt lắm, Thanh Hòa, hôm nay em cứ luyện tập cái này, lần sau chúng ta sẽ tiến hành khảo hạch bằng người thực.”
Tô Thanh Hòa nói với vẻ ngạc nhiên: “Còn có cả khảo hạch bằng người thật nữa ạ, có người thật bằng lòng để sinh viên chúng ta tiêm cho sao ạ?”
Giáo sư Ngô đáp: “Không, không tiêm cho người khác, mà là tiêm cho bản thân em ấy, chỉ có bản thân mình mới có thể biết rõ cách tiêm thế nào khiến người thoải mái nhất.”
Ống tiêm của Tô Thanh Hòa suýt chút nữa thì không cầm vững được, tiêm thì sao có thể thoải mái được chứ, tiêm đau lắm đó!
Khi trở về ký túc xá, Tô Thanh Hòa mang vẻ mặt cuộc sống đã chẳng còn gì ý nghĩa nữa.
Trời ơi, sao lúc trước cô lại chọn học y chứ.
“Hệ thống hệ thống, tôi cảm thấy tôi vẫn rất có thiên phú về phương diện chế dược nhỉ, tôi thấy tôi nên chuyên tâm học một môn này thôi, nói không chừng có một ngày, tôi chính là Newton của giới y học!”