Chương 387: Tự tiêm
[Đúng vậy ký chủ, nhưng xin ký chủ chú ý, bởi vì thành tích mà ký chủ thể hiện, đã khiến các giáo sư khác đều chú trọng đào tạo ký chủ, bây giờ rất khó thực hiện được nguyện vọng của ký chủ.]
“…”
[Ký chủ, trước đó quên nhắc nhở ký chủ, đối tượng quân nhân trúng đạn ở cánh tay.]
“Hả, sao mi không nói sớm chứ… mà nói sớm cũng vô dụng, mình cũng không lo được…” Tô Thanh Hòa vừa nghĩ đến Cố Trường An bị đánh bong da tróc thịt, là trong lòng lại thấy khó chịu.
Lần trước Trường An trúng một phát đạn, lần này cũng lại trúng đạn, đạn bắn vào đau biết bao nhiêu…
Cô lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình.
Trường An trúng đạn, mà vẫn kiên trì làm anh hùng bảo vệ quốc gia, còn mình… mình không phải chỉ bị đâm mấy mũi tiêm thôi sao, có gì nghiêm trọng đâu!
“Trường An, em nhất định sẽ kiên trì!”
Trong khu vực biên cương, một nhóm người Cố Trường An vội vàng vượt qua đường biên giới, sau đó nhanh chóng tìm được người tiếp ứng.
Nhìn thấy được người tiếp ứng, mọi người đều như trút được gánh nặng.
Hoạt động mai phục lần này của bọn họ kéo dài hơn nửa tháng, cuộc sống phải gọi là như nước sôi lửa bỏng, không dám ăn chín, mà toàn ăn quân lương cứng ngắc, ăn vào bụng rất khó chịu, nước cũng chỉ có thể uống nước lã ở nơi đó.
Điều càng chết người hơn, là đến cuối cùng sau khi kết thúc nhiệm vụ, trên đường trở về lại bị lính trinh sát nơi đó phát hiện, suýt chút nữa thì rơi vào vòng vây.
“Tiểu Thạch Đầu, bây giờ cậu thế nào rồi?”
Lý Tiểu Lỗi là người duy nhất bị trúng đạn nằm trên cáng: “Không sao đâu tiểu đội trưởng, tôi ổn lắm, chỉ là bụng bị đạn sượt qua mà thôi, đạn cũng không ở trong bụng, không có hề hấn chút nào hết.”
Cố Trường An nói: “Sao có thể không sao được chứ, lần trước cánh tay tôi bị đạn sượt qua, thiếu mất một miếng thịt, nên tôi cũng hiểu cảm giác đó.”
Lý Tiểu Lỗi đáp: “Tiểu đội trưởng à, vậy cậu thì sao, cậu nhìn ống tay áo của cậu cũng rách rồi kìa.”
Cố Trường An cười với vẻ mặt đắc ý: “Cái tên khốn ấy chẳng có kỹ thuật gì cả, bắn lệch rồi, phá được mỗi cổ tay áo của tôi thôi.” Trong lòng anh thì lại đang hò hét, lão tổ tông nhà họ Cố ơi, cảm ơn người đã phù hộ, gặp ngay phải một thằng chột bắn súng, bằng không lại bị trúng đạn tiếp rồi!
…
“Á…” Tô Thanh Hòa lại đâm mình bật khóc.
Buổi tối nằm trong ký túc xá, cô cũng không ngủ được, mà dứt khoát chạy vào trong phòng học mô phỏng luyện tập việc tiêm như thế nào.
Sau khi luyện tập một lúc, cảm thấy mình đã nắm khá vững rồi, nên cô thử tiêm vài lần cho mình, cô vốn muốn tìm vài người bệnh mô phỏng tới để tiêm, thế nhưng nghĩ đến tính cách của những người bệnh này vô cùng kỳ quặc là đã thấy mệt lòng rồi, cô sợ bị đánh lắm.
Sau khi luyện tập vài lần, Tô Thanh Hòa cắn răng, cố lấy dũng khí, lại tiêm một mũi cho mình.
Lần này cảm giác đau đớn cuối cùng cũng giảm bớt đi.
Trước đó Tô Thanh Hòa không tin có chuyện tiêm không đau, dù sao thì lần nào cũng đều thấy đau cả, lần này sau khi có sự so sánh, cô mới phát hiện ra, còn có cách không đau thật, thực ra cũng không phải không đau, mà là so với loại cảm giác đau đớn, thì loại đau này có thể bỏ qua không tính đến.
Cuối cùng cảm thấy luyện tập cũng ổn rồi, cô ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Bây giờ cô cảm thấy học y cũng không còn chật vật như vậy nữa, bất cứ khó khăn gì, chỉ cần cắn răng chịu đựng thì tất cả đều sẽ càng lúc càng tốt lên thôi, ví dụ như bây giờ cô đã có thể tiêm một mũi cho mình mà không hề do dự, lòng luyện tập cũng vì vậy mà lại mãnh liệt hơn một chút.
Ngay khi Tô Thanh Hòa định đi ngủ, lại nghe thấy hệ thống nói: [Đinh, đối tượng quân nhân đã hoàn thành huấn luyện thêm, phần thưởng một tinh tệ.]
“Trường An lại đang huấn luyện à, anh ấy mới trở về thôi mà, còn bị thương nữa.” Tô Thanh Hòa nói với vẻ đau lòng.
[Đối với quân nhân mà nói, huấn luyện chỉ là chuyện thường như cơm bữa, đây là một cách bảo toàn tính mạng cho mình, để có thể sống được lâu hơn, nhất định phải huấn luyện.]
Tô Thanh Hòa xem xét tình hình điểm kỹ năng của mình, yêu cầu nâng cấp hai kỹ năng cơ bản thành cấp D, thế nhưng hiện tại mình cũng mới tăng bốn điểm kỹ năng “Ăn”, mà vẫn còn thiếu sáu điểm nữa.
Tuy rằng mệt mỏi, nhưng Tô Thanh Hòa cảm thấy mình vẫn nên tranh thủ thời gian làm nhiều hơn, so với Trường An, mình vẫn có thể mở hack, Trường An là huấn luyện thật, hiệu quả chắc chắn sẽ không tốt bằng cô, thế nhưng anh vẫn đang kiên trì, vì thế cô còn có lý do gì để không kiên trì làm được chứ.
Dựa theo tình hình trước mắt, cô đang ở giai đoạn đi học, không có thời gian nghỉ ngơi, vẫn nên sớm hoàn thành nhiệm vụ một chút, bớt cho sau này càng làm càng nhiều, chồng chất lên khiến không có thời gian hoàn thành.
Vì thế sau khi ra khỏi phòng học mô phỏng, Tô Thanh Hòa lại tiến vào trong nhà bếp Quân Tẩu.