Chương 397: Bồi bổ 3
Mẹ Cố ấm ức đáp: “Nhưng tôi chột dạ.”
“Chột dạ cũng vô dụng, mau chóng bù khuyết đi.”
Sáng ngày hôm sau, ăn xong cơm sáng, Tô Thanh Hòa định về công xã Lâm Hà từ sớm.
Trong lòng mẹ Cố không nỡ, bà còn định chăm con dâu mình cho thật tốt, nhưng phía bên nhà mẹ đẻ chắc chắn cũng nhớ cô, vì thế bà mau chóng nhét đồ bổ ở trong nhà vào túi của Tô Thanh Hòa: “Con nhất định phải ăn hết nhé, không được phép không ăn!” Mẹ Cố hiếm khi nghiêm khắc, nói.
Tô Thanh Hòa ngoan ngoãn gật đầu.
Xe đạp vẫn luôn để trong khu tập thể, bình thường người trong nhà có việc gấp sẽ dùng nó, thế nhưng cho ai dùng cố định thì mẹ Cố cũng không phí lời thừa thãi. Trong lòng bà, đây không phải là đồ của nhà họ Cố, đây là đồ của bản thân vợ thằng ba, không thể vì vợ thằng ba không có ở nhà mà cho người khác dùng được.
Tô Thanh Hòa đạp xe đạp, một đường đi tới công xã Lâm Hà.
Trong công xã, bí thư Hách đang đau đầu nói chuyện với bên liên đoàn phụ nữ, nói chính xác thì là đang nói chuyện với Cao Tú Lan, bởi vì hiện tại trên cơ bản, chủ nhiệm Vương sẽ không để ý, bí thư Hách nói gì thì bà ta đều rồi rồi rồi, sau đó quay người không quan tâm nữa.
Bí thư Hách cũng không có cách nào khác, mà chỉ có thể tìm Cao Tú Lan: “Đồng chí Tú Lan, biểu hiện công tác của bà, trên tổ chức cũng đã nhìn nhận…”
Cao Tú Lan phất tay: “Đó là chuyện đương nhiên…”
Bí thư Hách: “… Nhưng mà, công việc này của chúng ta, phải chú trọng vào phương pháp, không thể cứng rắn được, đợt này tôi đi xuống kiểm tra đội sản xuất, có không ít người nói về bà.”
Cao Tú Lan lập tức hăng hái: “Nói tôi cái gì cơ? Thực ra tôi cũng có làm gì đâu, tôi làm toàn là những việc nên làm thôi, ai kêu tôi lại làm công việc này chứ, nếu tôi không làm việc này, thì tôi cũng chẳng quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn đó đâu.”
Không sai, bà ấy cũng không có kiên nhẫn đi quan tâm chuyện vô dụng xúi quẩy ở nhà người khác, làm những việc này đều là vì đãi ngộ phúc lợi mà tổ chức mang lại cho bà ấy thôi.
Lời nào cũng được Cao Tú Lan nói ra hết rồi, trên gương mặt của bí thư Hách có hơi xấu hổ: “Đồng chí Tú Lan, là như vậy, có mấy đồng chí phản hồi, nói hành động của bà quá cứng rắn, khiến một vài người dân có tâm lý hơi sợ hãi cán bộ công xã chúng ta, thế này không ổn, chúng ta là phục vụ cho dân mà.”
Lần này Cao Tú Lan cuối cùng cũng nghe ra được. Thì ra là đang nói bà làm việc không tốt đây.
…
Nếu là trước đây, Cao Tú Lan sẽ chỉ có tươi cười đón nhận khi đối diện với lời phê bình từ một bí thư công xã, nhưng bây giờ bà cũng là cán bộ rồi, biết hình thức bên trong công xã là mọi người đều bình đẳng, nghĩa là bí thư, cũng phải nghe ý kiến của những cán bộ cơ sở như bọn họ!
“Bí thư Hách này, những lời khác tôi không nói nhiều, mà tôi chỉ hỏi là những đồng chí nào đã phản ảnh hành động của tôi không tốt, tôi đã làm gì, tôi đào mồ tổ tiên nhà bọn họ lên à, hay là đập nồi cơm nhà bọn họ? Chẳng phải tôi chỉ không cho bọn họ làm việc xấu thôi sao, một người hai người chẳng ra làm sao! Ông nói đi, là thằng khốn nạn nào đã nói huyên thuyên, tôi gọi họ tới ba mặt một lời, Cao Tú Lan tôi làm việc gì mà không phải là việc tốt, người khác tìm tới tôi báo cáo, tôi còn tìm người ra mặt hỏi cho rõ ràng!”
Bị một trận dạy dỗ đổ ập xuống đầu, bí thư Hách mang vẻ mặt u ám, trong lòng ông ta hối hận chết đi được, sao lúc trước lại cho Cao Tú Lan làm việc ở liên đoàn phụ nữ chứ, nên để bà ấy đi làm việc ở nhà ăn công xã mới đúng.
Thế này cũng quá phiền phức rồi.
“Đồng chí Tú Lan, bà bình tĩnh, đây không phải là đang thương lượng với bà hay sao?” Bí thư Hách lựa lời dễ nghe mà khuyên giải, quả đắng nhà mình trồng, có đắng chết cũng phải nuốt xuống.
“Có cái gì mà phải thương lượng chứ, mỗi ngày tôi đều è cái thân già này ra làm việc, mà vẫn còn không tốt, tôi thất vọng quá rồi, bây giờ tôi muốn tìm đám ranh con đó để hỏi cho rõ, bọn họ nói dối trắng trợn như vậy có thấy thẹn với lòng hay không?”
“Được rồi, tôi phục, tôi phục.” Bí thư Hách cảm thấy mình tìm Cao Tú Lan để bàn chuyện, quả thực là một quyết định ngu xuẩn nhất, đây cũng không phải là người dễ nói chuyện gì.
“Này bí thư Hách, tôi nói cho ông biết, những người nào tìm ông phản ảnh, thì tôi tới tìm bọn họ, Cao Tú Lan tôi không làm việc thẹn với lòng!”
Bí thư Hách: “…”
“Đồng chí Tú Lan, con gái bà đã về rồi.”
Bí thư Hách còn đang khó xử, thì bên ngoài truyền tới giọng nói của chị Vương ở công xã. Nghe được lời này, Cao Tú Lan vội vàng quay người chạy đi, chẳng quan tâm đến chuyện gì nữa.