Chương 398: Nghỉ việc
Lúc này, bí thư Hách mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sau này sẽ không đi quan tâm chuyện của Cao Tú Lan nữa, dù sao thì mấy năm nữa bà ấy cũng nghỉ hưu, cũng sẽ không làm mấy chuyện to tát gì nữa.
Bên ngoài, Tô Thanh Hòa đã dựng xong xe, định đi vào văn phòng mẹ mình, thì nhìn thấy một bóng người lao vút tới như một cơn gió.
“Mẹ.” Tô Thanh Hòa vui mừng gọi.
Cao Tú Lan vừa định đáp lời với vẻ kích động, kết quả sau khi nhìn thấy con gái mình, bà ấy trừng to đôi mắt, sững sờ mất ba giây, rồi vỗ đùi, vừa khóc vừa chạy tới nắm tay con gái: “Ôi con gái của mẹ, Thanh Miêu Nhi, sao con lại gầy thành ra thế này, đã có chuyện gì xảy ra với con thế…?”
Tiếng khóc của bà ấy rung trời, kinh động toàn bộ công xã. Mọi người đều chạy ra xem náo nhiệt, nhìn thấy người phụ nữ cứng rắn nổi tiếng ở liên đoàn phụ nữ, đồng chí Cao Tú Lan, đang ôm một nữ đồng chí trẻ tuổi và khóc.
Tô Thanh Hòa nhìn mẹ mình với vẻ bất đắc dĩ, trong lòng khóc không ra nước mắt, cô cũng không định giảm béo nữa, cô phải béo lên, phải béo, phải béo!
Đây đều là chuyện gì vậy trời!
“Mẹ, mẹ ơi, chúng ta về nhà thôi, con mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi đi.”
Tô Thanh Hòa vội vàng nói, cô cũng không muốn để người khác xem náo nhiệt.
Cao Tú Lan lau nước mắt: “Đúng đúng đúng, chúng ta về nhà thôi.”
Nói rồi bà ấy định kéo Tô Thanh Hòa đi thẳng về nhà.
Cán sự Tiểu Diệp nói: “Cán sự Cao, tôi sẽ xin nghỉ phép một ngày cho bà.”
Cao Tú Lan kích động đáp: “Khỏi cần xin nghỉ, bà đây không làm nữa! Bà đây mệt sống mệt chết vì nhân dân, kết quả còn bị người ta đâm sau lưng một phát, bà đây không làm nữa, ai thích làm thì người đó đi mà làm, bà về nhà hầu hạ con gái đây.”
Nói rồi bà ấy giúp Tô Thanh Hòa đẩy xe đạp ra ngoài.
Cán sự Tiểu Diệp mang vẻ mặt ngơ ngác. Gì thế, cán sự Cao không làm nữa sao? Thế này sao mà được, mỗi ngày đều có người qua đây mà.
Tô Thanh Hòa không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết đây không phải là chỗ nói chuyện, nên vội vàng trèo lên xe đạp, kêu mẹ mình ngồi lên.
“Đi bộ về đi, con đã mệt quá rồi.”
“Mẹ à, đi bộ còn mệt đi xe đó.”
Lúc này, Cao Tú Lan mới đau lòng ngồi lên yên xe đạp.
Hai mẹ con đạp xe đạp, trực tiếp rời khỏi sân công xã.
Trên đường, Cao Tú Lan đau lòng hỏi Tô Thanh Hòa rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, sao lại gầy đi nhiều như vậy.
Tô Thanh Hòa nói chuyện nhảy cấp của mình ra.
Cao Tú Lan cũng không hiểu chuyện nhảy cấp ở trường đại học là gì, ngược lại chỉ biết con gái mình phải chịu tội lớn, không muốn để cô đi học nữa.
“Mẹ ơi, con cũng đã chịu khổ rồi, nếu không đi học tiếp thì lãng phí biết bao, còn nữa, con còn muốn làm một người có bản lĩnh, đợi con học đại học xong, sau này con có thể hưởng phúc rồi.”
Cao Tú Lan cắn răng: “Về nhà mẹ hầm canh gà cho con.”
“… Mẹ à, không cần đâu, trong nhà có mỗi một con gà mái gà thôi mà.” Mấu chốt là con gà mái già đó đã trở thành đối tượng dốc bầu tâm sự của mẹ cô, nên cô có hơi nuốt không trôi.
“Không sao, kêu cha con đưa cho mẹ con khác là được.”
Khi trở về nhà, Cao Tú Lan cầm dao định đi giết gà, Tô Thanh Hòa nói: “Mẹ à, hay là trước cứ bảo cha con đưa một con gà đi, ngày mai lại hầm sau, con gà này nuôi lâu như vậy rồi, mẹ không tiếc sao?”
Gà mái già nhìn bà chủ của mình với vẻ mặt đề phòng, cơ thể run rẩy.
Cao Tú Lan nói với vẻ mặt kiên định: “Có tiếc đến đâu cũng không thể quan trọng bằng con gái mẹ được, Thanh Miêu Nhi, mẹ nhất định phải bồi bổ cho con.”
Gà mái già lập tức quay người, rụt cổ nhìn mông, bộ dáng ra sức đẻ trứng. Kết quả trứng thì không có, ngược lại còn ị ra một bãi phân gà…
“Mẹ ơi, ngày mai ăn sau đi.” Bây giờ Tô Thanh Hòa thật sự không có một chút khẩu vị gì cả.
Cao Tú Lan cũng có hơi ghét bỏ con gà mái này, dứt khoát xách gà mái thả vào trong sân.
Gà mẹ già thấy mình thoát được một kiếp, trốn vào trong góc không dám động đậy.
Tô Thanh Hòa hỏi hệ thống: “Con gà này sẽ không thành tinh rồi đấy chứ?”
[Xin ký chủ cứ yên tâm, đây chỉ là một con gà đẻ trứng bình thường, động vật tinh tệ có bản năng nhạy bén với cảm giác nguy hiểm hơn. Con gà đẻ trứng này chắc hẳn do ở chung với con người suốt một thời gian dài, nghe ngôn ngữ của con người quá nhiều, nên mới coi con người là đồng loại của mình.]
Tô Thanh Hòa: “…” Trước đây cô ngược lại cũng đã từng nghe nói, có người nuôi chó, bởi vì đối xử với chó quá tốt, nên chó vẫn luôn coi chủ nhân là con sen của nó, và coi bản thân mình thành chủ nhà, không ngờ gà cũng có thể như vậy.