Chương 399: Sinh trai hay gái 1
Tuy rằng gà mái tạm thời không bị giết, nhưng Cao Tú Lan vẫn nung nấu suy nghĩ bồi bổ cơ thể cho con gái mình, bà ấy lôi những phần thịt và lương thực loại tốt mà Tô Đại Căn cho mình ra hết, nấu những tảng thịt muối to, ninh nhừ những miếng thịt khô.
Đám trẻ con tan trường mới về đến cửa sân đã ngửi thấy mùi thơm, còn chưa kịp đẩy cửa vào, thì Nhị Bảo nhỏ nhất lững chững đi ở phía sau, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.
Nhị Nha mau mau chóng kéo cậu bé đi, cười hì hì cùng tiến vào sân.
Đám trẻ con vừa tiến vào sân lập tức chui vào bếp: “Mẹ ơi, mẹ làm món gì ngon thế?”
Kết quả lại nhìn thấy bà nội ở cửa bếp nhìn mình với vẻ mặt u ám, lập tức sợ đến mức rụt cổ lại.
“Bà nội ạ…”
Ôi trời, đã nói rồi, bà nội không có ở nhà, thì sao mẹ có thể làm đồ ăn ngon được chứ, làm đồ ăn ngon chắc chắn chính là bà nội rồi… đợi đã, bà nội làm đồ ăn ngon, vậy nhất định là cô đã trở về.
Đám trẻ chạy vào trong nhà chính: “Cô, cô ơi…” Cứu mạng với, bà nội tức rồi.
Tô Thanh Hòa đang trải giường chiếu cho mình ở trong phòng, bình thường cô không ở nhà, nên chăn đều sẽ được cuộn lại, những chuyện này cũng không thể đợi mẹ tới làm cho được.
Vừa làm xong, đã nghe thấy tiếng tụi nhỏ, cô vừa cười vừa đi ra ngoài, đến bên ngoài, trông thấy mấy đứa trẻ đã cao lớn hơn đang chạy vào trong.
“Mấy đứa tan học hết rồi sao?”
Đám trẻ chạy vào với gương mặt vui sướng, kết quả vừa nhìn thấy Tô Thanh Hòa, đã lập tức dừng bước chân, đều mở to mắt nhìn chằm chằm vào cô.
“Cô ơi, sao cô lại xấu đi vậy?”
Tô Đại Bảo lầm bầm, dưới sự soi sáng từ quan niệm thẩm mỹ của đồng chí Cao Tú Lan, lũ trẻ trong nhà đều coi béo trở thành tiêu chuẩn thẩm mỹ của cái đẹp. Trong mắt tụi nhỏ, cô trước đây quả thực đẹp đến mức không có cách nào hình dung, còn cô bây giờ như cái sào trúc ấy.
Tô Thanh Hòa cảm thấy mình bị đả kích nặng nề, cô sờ mặt mình: “Là do cô học hành chăm chú, muốn sớm tốt nghiệp một chút.”
Cao Tú Lan lo lắng mấy đứa quấy rầy con gái mình nghỉ ngơi, để thịt hầm trong nồi, bà ấy chống eo bước ra: “Được rồi, đừng có quấn lấy cô mấy bây nữa, còn không phải cô tụi bây chăm chỉ đọc sách vì mấy đứa nít ranh như tụi bây sao, chính là vì mấy đứa bây đấy, còn không mau ra ngoài kiếm củi đi, củi trong nhà không đủ, thì không hầm nhừ thịt được.”
Nghe thấy thịt không được hầm nhừ, đúng là chuyện lớn rồi, mấy đứa trẻ vội vàng đặt cặp sách xuống, co chân chạy ra ngoài.
“Nhìn xem giống cái gì đâu.” Cao Tú Lan ghét bỏ.
Nhìn đám trẻ ra ngoài, Tô Thanh Hòa dứt khoát đi vào bếp giúp đỡ, Cao Tú lan nhìn thấy cô định làm việc, mới ở bên trong hô lên một cách kinh thiên động địa: “Làm gì làm gì thế, bỏ xuống ngay. Con đã mệt thành ra thế này rồi, đừng có làm nữa, mẹ phải chịu khổ cho Thanh Miêu Nhi chứ…”
Nói rồi hốc mắt bà ấy lại đỏ hoe.
Tô Thanh Hòa lập tức ngoan ngoãn chuyển băng ghế nhỏ tới ngồi ở bên cạnh.
Gần như cùng một lúc, đám trẻ và đám Tô Ái Quốc cùng trở về.
Tuy rằng đã sớm nghe lũ trẻ nói về chuyện của Thanh Miêu Nhi, nhưng khi thật sự nhìn thấy người, Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa đều đau lòng rơi nước mắt.
Cao Tú Lan nghiêm mặt: “Nếu như các con có chút triển vọng, thì em út các con cũng không cần phải vất vả như vậy.”
Tô Thanh Hòa vội vàng nói: “Mẹ ơi, chuyện này có liên quan gì đến các anh đâu?”
“Nếu không phải mấy đứa làm anh như tụi nó vô dụng, thì con cần gì phải đi học đại học gì đó chứ, nhà bí thư Cố người ta có điều kiện, con đi học đại học đều là để người ta coi trọng nhà mình hơn, mẹ biết cả mà.”
Tô Thanh Hòa lập tức lắc đầu. Thế nhưng những người khác đều không tin, dù sao thì đây mới là hiện thực.
Tô Ái Quốc lau nước mắt: “Là anh vô dụng, anh thật sự vô dụng, anh ngoài trồng trọt ra, thì chẳng biết làm gì cả…”
Tô Ái Hoa lau khóe mắt cay xè: “Lần này trong đội thi đua chấm điểm, anh nhất định phải giành được.”
Tô Thanh Hòa: “…” Có vẻ như khiến các anh mình tiến lên, cũng không phải là chuyện xấu.
Rất nhanh, một nồi thịt đã được đặt trên mặt bàn vuông.
Đám trẻ ngửi thấy hương thịt, nước miếng đều chảy thẳng xuống, tuy rằng mọi người có hơi động lòng, nhưng phần lớn vẫn đau lòng cho cô út Tô Thanh Hòa này, trước đây trong nhà nuôi béo tốt bao nhiêu, đi lên thành phố lớn lại chịu khổ như vậy. Chắc chắn ở bên ngoài không được ăn ngon rồi.
Cho nên Cao Tú Lan lấy một bát thịt to cho Tô Thanh Hòa, mọi người đều giục cô ăn.
Nhìn Tô Thanh Hòa ăn, mọi người mới mang vẻ mặt vui mừng.
Sau khi cô ăn xong, Cao Tú Lan chia cho Điền Tiểu Mai, bụng Điền Tiểu Mai đã lớn rồi, được hơn sáu tháng, năm mới có thể sinh.