Chương 400: Sinh trai hay gái 2
Sau khi mọi người chia thịt xong, Cao Tú Lan lại cầm bát để lại một ít cho Tô Ái Đảng. Tô Ái Đảng làm việc ở đồn công an công xã, buổi trưa sẽ ăn cơm ở đồn.
Tô Ái Hoa nhìn thịt trong bát, lại nhìn cô út nhà mình, trong lòng rất không vui: “Em út, không phải em nói đại học cái gì cũng tốt hay sao, sao lại mệt thành ra như vậy?”
Đám trẻ cũng đều nhìn Tô Thanh Hòa.
Tô Thanh Hòa: “…” Trước đây lỡ chém gió rồi, nên giờ có thế nào cũng phải tiếp tục chém.
“Khụ khụ, cái này không liên quan đến đại học, là do bản thân em tự làm thôi, người ta học kiến thức sáu năm, nhưng em lại hy vọng một năm sẽ học xong, nên em phải nỗ lực gấp sáu lần người ta, một mình em học bằng sáu người, môi trường có tốt hơn cũng thế cả anh ạ.”
Trong nhà cũng chỉ có Tô Ái Hoa có chút kiến thức: “Một mình em học kiến thức sáu năm sao? Vậy là em sắp có thể tốt nghiệp?”
“Đúng vậy, năm sau em sẽ đi tới bệnh viện thực tập, làm bác sĩ thực tập.”
Câu nói này khiến cả nhà đều ngây người, cô út sắp làm bác sĩ rồi, thực tập có ý nghĩa gì thì không biết, nhưng dù sao cũng đều là bác sĩ cả.
Cho nên cô út trẻ tuổi như vậy, đã sắp làm bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ ở bệnh viện!
Cao Tú Lan sau khi trải qua trận đau lòng trước đó, lúc này lại không nhịn được mà kiêu ngao: “Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta giống như mẹ, thông minh.”
“Bà nội, cháu cũng giống cô, cháu đọc sách sẽ thông minh.” Tam Nha nói.
“Chúng cháu cũng giống cô, chúng cháu đều thông minh.” Đại Nha và Nhị Nha nói.
Đại Bảo và Nhị Bảo: “…”
Điền Tiểu Mai nhìn cô út nhà mình, lại nhìn cháu trai cháu gái, sau đó duỗi tay sờ lên bụng mình, trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc mình sinh ra một đứa con trai ngốc mới tốt, hay là sinh ra một cô con gái thông minh mới tốt đây?
Buổi chiều, Cao Tú Lan quả nhiên không đi làm, mà ở trong nhà với con gái mình, đợi khi Tô Thanh Hòa ngủ trưa, bà ấy lôi bột mì ra, chuẩn bị đi làm mỳ vằn thắn cho con gái ăn.
Về phần đi làm? Ai thích đi thì đi, dù sao bây giờ bà ấy cũng chỉ quan tâm đến con gái mình mà thôi, cật lực làm việc cho người ngoài không có được kết quả tốt, còn chẳng bằng hết lòng hết sức chăm lo cho con gái.
Trong công xã, cán sự Tiểu Diệp nhìn mấy nữ đồng chí đang gào khóc trong văn phòng mà đau đầu, thật đau đầu không chịu nổi.
…
“Cán sự Diệp, liên đoàn phụ nữ các cô phải giúp tôi, tôi đã nghe con dâu nhà họ Vương nói rồi, liên đoàn phụ nữ các cô rất nhiệt tình, chỉ cần là chuyện của phụ nữ chúng ta, thì các cô đều xử lý hết. Chuyện nhà chúng tôi các cô cũng không thể không quan tâm được, bằng không tôi không thể sống được mất.”
“Không được, phải xử lý cho tôi trước, bên tôi là gấp nhất, chồng tôi đã đi rồi, mấy mẹ con chúng tôi bị người ta đuổi ra ngoài, không có cách nào sống nổi.”
“Còn cả tôi nữa, con nhà chúng tôi nhất định đòi ra ở riêng, chẳng ai muốn nuôi tôi cả, thế này tôi cũng không có đường sống mất.”
“…” Cán sự Diệp ngây ra như phỗng, nhìn mấy người cãi nhau ầm ĩ ở trước mặt mình này.
Cô ta phải làm thế nào đây, có thể làm thế nào được đây?
“Các cô đợi một chút, tôi đi tìm chủ nhiệm của chúng tôi, chủ nhiệm Vương của chúng tôi sẽ giúp đi làm công tác tư tưởng.”
Sau đó cô ta vội vàng đi ra ngoài tìm chủ nhiệm Vương, chủ nhiệm Vương đang nói chuyện với vợ của bí thư Hách. Từ sau khi có Cao Tú Lan, chủ nhiệm Vương đã bước vào trạng thái nghỉ hưu, thân là một chủ nhiệm đã giảng đạo lý cả một đời rồi, bây giờ bà ta thật sự muốn nghỉ ngơi. Dù sao là người thì đều có tính nóng nảy, cả ngày nhìn mấy tên khốn nạn đó đi làm việc xấu mà còn không thể đánh chửi được, mà cứ nhất định phải nói chuyện dễ nghe, khiến bà ta đã sớm kìm nén đến có vấn đề rồi.
Hai người đang nói một vài chuyện mà Cao Tú Lan đã xử lý đợt trước, nói đến khoái chí, thì nghe thấy giọng gào thét của cán sự Diệp: “Chủ nhiệm Vương, có chuyện lớn không hay rồi.”
Chủ nhiệm Vương bưng cái cốc tráng men lên, quay đầu nhìn: “Sao thế, hôm nay không trấn yên được nữa ư, sao rồi?”
“Chủ nhiệm Vương, có rất nhiều người tới liên đoàn phụ nữ, đều là các nữ đồng chí từ trong đội tới, đều là tới tìm liên đoàn phụ nữ chúng ta xin giúp đỡ.”
“Ồ, cô và cán sự Cao đi xử lý đi, tôi là người sắp nghỉ hưu rồi, các cô cũng từ từ học cách tự mình giải quyết vấn đề đi.”
Cán sự Diệp khóc không ra nước mắt: “Không được, cán sự Cao không tới.”
Lúc này chủ nhiệm Vương mới nhớ ra, cán sự Diệp đã nói với bà ta về chuyện đồng chí cán sự Cao bị người báo cáo, cho nên không muốn làm nữa…