Chương 401: Sai cách
Cán sự Cao không ở đây, cũng không có người nào để trông cậy vào, chủ nhiệm Vương vội vàng đứng dậy cùng đi ra văn phòng, nhìn thấy những người ở bên trong văn phòng này, bà ta cũng đau đầu.
Nói thật, trước đây liên đoàn phụ nữ không náo nhiệt như vậy, các bà chỉ cần tuyên truyền một vài suy nghĩ của nữ giới trong thời đại mới, một ngày có thể có một người tới đã là hiếm có rồi, nhưng kết quả hôm nay có tới ba người… đều là vì đồng chí Cao Tú Lan trước đó xử lý mọi chuyện rất rắn tay, hiệu quả mang tới là những nữ đồng chí này tìm được chỗ dựa, vừa xảy ra chuyện đã chạy tới tìm liên đoàn phụ nữ.
Chủ nhiệm Vương cảm thấy có vừa hơi đau đớn vừa vui vẻ.
Bà ta nghĩ đến việc đi tìm bí thư Hách để nói về chuyện của Cao Tú Lan, nhưng lại lo lắng, đến khi đó bí thư Hách sẽ nói, một chủ nhiệm như bà ta còn chẳng xử lý được, tìm ông ta làm gì, vì thế lại cắn tăng, nói: “Có chuyện gì thì nói với tôi, tôi sẽ giải quyết giúp các cô!”
Buổi tối, Tô Ái Đảng cũng tan làm từ đồn công an, chạy về nhà với gương mặt mang theo ý cười, anh ta cũng nghe nói cô út nhà mình đã trở về, cho nên vội vàng đến hợp tác xã mua bán tìm bác cả, xem có còn thịt heo hay không.
Cao Phúc Sinh vừa nghe cháu ngoại gái của mình trở về, không có thịt cũng phải kiếm cho ra được một ít, nên vội vàng mượn xe đạp đi một chuyến lên huyện, lấy nửa cân thịt heo về, kêu Tô Ái Đảng mang về bồi bổ cơ thể cho Tô Thanh Hòa.
Vì thế khi Tô Ái Đảng về nhà, trong tay còn xách một xâu thịt heo.
Anh ta một đường đi vào, người trong thôn nhìn thấy đều rất ghen tị.
Thế nhưng loại chuyện này có ước ao cũng chẳng được, ai kêu nhà họ Tô nuôi ra được một cô con gái ngoan, đúng thực là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên mà. Mình đi học đại học, mẹ già và các anh đều làm cán bộ, đều có thể ăn lương thực nộp thuế.
Sau khi trở về nhà, Tô Ái Đảng nhìn thấy dáng vẻ của cô út nhà mình, gương mặt kiên cường lập tức biến thành mặt bánh bao khóc: “Em út, em út, em chịu khổ rồi, đều là do anh vô dụng, là anh liên lụy đến em, khiến em chịu khổ…”
Tô Thanh Hòa đang luyện tập thêu thùa, nhìn thấy anh trai mình như vậy, hơi run lên, suýt chút nữa thì đâm vào tay mình.
“Anh ơi, em không sao, đây là chuyện bình thường, chẳng phải nhà chúng ta trông cũng đều như em hay sao?”
“Sao có thể giống nhau được chứ, em út, em, em ăn thịt trước đi, ngày mai anh đi nhặt trứng chim cho em, trứng chim đó để bồi bổ cơ thể, mẹ chúng ta nói, lúc còn nhỏ em ăn rất nhiều trứng chim nên mới lớn lên tốt như vậy, anh sẽ đi nhặt cho em.”
Tô Thanh Hòa nhìn mẹ mình, trong lòng hò hét, anh ơi, đó chỉ là mẹ chúng ta cổ vũ anh kiếm được nhiều thứ hơn thôi: “Anh à, bây giờ anh đã là công an ở đồn công an rồi, phải một lòng vì nhân dân chứ.”
Cao Tú Lan phất tay một cách ghét bỏ: “Được rồi, giờ cuộc sống trong nhà cũng tốt, ai còn thích mấy quả trứng chim đó con làm chứ, mau đi rửa mặt đi, đừng làm dơ lên người em út con, nếu như con có chí tiến thủ, vậy sẽ hữu dụng hơn đi đào mấy quả trứng chim đấy.”
Buổi tối, người trong nhà ăn mì sủi cảo, bởi vì thịt heo không đủ, cho nên cũng không thể tất cả đều được ăn sủi cảo trộn chung với mì, nhưng đây vẫn là một bữa ăn thịnh soạn hơn năm mới. Cũng chỉ có Tô Thanh Hòa và mấy đứa trẻ ăn, còn mọi người cũng ăn hai ba cái nếm thử mùi vị.
Bởi vì nguyên nhân đi làm ở liên đoàn phụ nữ công xã, cho nên việc đối xử với mấy đứa trẻ trong nhà cũng được tăng lên rất nhiều, ngược lại cũng không phải đồng chí Cao Tú Lan giác ngộ cao, mà là vì bà ấy phải lấy mình làm gương, thân là một cán bộ trừ gian diệt bạo, làm sao có thể để người cầm đằng chuôi được, cho nên đối xử tốt với đám trẻ trong nhà, thì bà ấy cũng có thể nói người khác một cách đúng tình hợp lý được, như “Cháu gái nhà chúng tôi còn được ăn lương thực tinh nhé!”
Đương nhiên không phải là bữa nào cũng ăn, một tháng ăn một lần cũng thế, thế cũng là ăn. Cho nên đám trẻ con đối với bà nội để tóc ngắn hiện nay, quả thực cảm thấy vô cùng yêu thích, chỉ lo tóc của bà nội dài ra mà thôi.
Đại Bảo vừa ăn sủi cảo, vừa nhìn mái tóc ngắn của bà nội mình, trông thấy nó đã dài quá tai, mới nói: “Bà nội ơi, bà nên đi cắt tóc đi ạ.”
Cao Tú Lan vừa ăn một ngụm mì, mới sờ tóc mình: “Cắt cái gì mà cắt, thừa hơi.”
Đại Nha nói: “Bà nội ơi, không phải bà nói cán bộ đều phải cắt tóc hay sao?”
Mấy đứa trẻ cùng nhau gật đầu, đúng, cán bộ đều phải cắt tóc.