Chương 402: Bảo vệ
“Không cắt, bà cũng không làm cán bộ nữa rồi, làm cái gì chứ, toàn tự gây phiền phức cho mình, đi làm việc cho người ta, mà còn bị người ta nói xấu sau lưng, đợi bà nghỉ ngơi hai ngày, cái chức cán bộ này bà không làm nữa, bà đi tìm người tính sổ đã.” Cao Tú Lan nói với vẻ mặt bình tĩnh, khiến mấy đứa trẻ lại kinh ngạc đến ngay cả mì cũng không ăn nổi.
Bà nội không cắt tóc!
Tô Ái Đảng tức giận hỏi: “Mẹ à, ai nói xấu mẹ, để con đi đánh chết mấy thằng khốn nạn đó.”
Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa đều nhìn mẹ mình, nhưng không dám lên tiếng như Tô Ái Đảng, Tô Ái Quốc nói: “Mẹ ơi, mẹ về, bọn họ nuôi mẹ cũng thế.”
Tô Ái Hoa cũng bảo: “Mẹ à, chuyện này phải tìm công xã đòi công bằng, không thể bắt nạt người như vậy được.”
Tô Thanh Hòa ngạc nhiên bảo: “Mẹ ơi, chẳng lẽ mẹ thật sự không đi làm nữa ư, thực ra làm cán bộ bị người ta nói cũng rất bình thường thôi. Cha của Trường An bình thường cũng bị người ta chửi sau lưng, còn có người muốn hại ông ấy nữa.” Cô cảm thấy sau khi mẹ có tổ chức, cả người đều thăng hoa, cho nên thật sự không hy vọng bà ấy rời đi như vậy.
Tô Đại Bảo kích động nói: “Bà nội, bà đi làm cán bộ đi mà, ai bắt nạt bà, thì bà cứ nói với cháu, cháu sẽ trút giận thay bà, cháu đi đào ổ chuột ở nhà bọn họ.” Bà nội nhất định phải làm cán bộ.
Đại Nha nói: “Cháu đi hắt nước rửa chân vào cửa nhà bọn họ!” Ai kêu bà nội không làm cán bộ thì cả nhà tên đó xui xẻo.
Nhị Nha niết ngón tay: “Cháu đi mách giáo viên.”
Tam Nha bảo: “Cháu đi bắt nạt cháu trai nhà bọn họ!”
Nhị Bảo sững sờ nhìn bọn họ, giờ thì sao, cậu bé có thể làm gì đây?
Nghe thấy các cháu xung phong nhận việc, trong lòng Cao Tú Lan cũng rất thoải mái. Hiếm khi bọn trẻ còn nhớ đến một người bà nội như bà ấy, mà biết trút giận thay bà ấy, đợt này cũng không uổng công bà ấy đối xử tốt với lũ trẻ: “Ừm, được rồi được rồi, mẹ có tính toán cả rồi.”
Không làm cán bộ sao được chứ, đó chính là vị trí của nhà họ Tô bọn họ, bà ấy còn lâu mới rút lui cho người khác làm.
Đến buổi tối đi ngủ, Điều Tiểu Mai sờ bụng mình, nói với chồng: “Ái Đảng à, anh thấy mình sinh một đứa con trai tốt như anh, hay là sinh một bé gái tốt như cô út bây giờ?”
“Như nhau cả mà em, nếu có thể sinh ra một đứa con trai thông minh như cô út là tốt nhất.” Tô Ái Đang đáp với vẻ mặt hy vọng.
Không sai, anh ta thương em mình, nhưng không có nghĩa anh ta không có suy nghĩ thích con trai.
Điều Tiểu Mai lập tức hoảng sợ, chồng cô ta cũng thật vô tâm vô phế.
Trong lòng Điền Tiểu Mai khẩn trương, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào mới có thể sinh ra một đứa trẻ thông minh đây? Cô ta quyết định, không cần biết là bé trai hay bé gái, nhưng đều phải thông minh, phải xuất sắc giống như cô út, như vậy cả đời này của cô ta mới đáng giá.
“Ái Đảng, trước đây khi mẹ chúng mình mang bầu cô út đã ăn gì vậy? Có phải ăn rất nhiều đồ bổ không, em nghe người ta nói, khi mang thai ăn đồ ngon, thì con sinh ra rất giỏi.”
“Nói bậy, khi mẹ mang thai cô út trong nhà đang nghèo rớt, anh cả và anh hai đi tranh nửa công điểm, mẹ mang thai cô út cũng không thể làm được việc nặng, làm sao có cái mà ăn chứ? Khi ấy chỉ ăn rau dại, mà mẹ còn tiếc chẳng ăn, đưa hết cho bọn anh ăn, cho nên cô út thật sự đã chịu khổ rồi.”
Tô Ái Đảng kể về những ngày tháng khổ cực trước đây, lại bắt đầu thấy chua xót trong lòng, tuy rằng sau khi mỗi lần mẹ đều để rau dại lại cho ba anh em bọn họ ăn, bọn họ sẽ nghĩ cách bắt cá và trứng chim cho mẹ ăn, nhưng những việc đó đều không thể so được với sự thương yêu mà mẹ dành cho ba anh em bọn họ.
Điều Tiểu Mai vừa nghe mẹ chồng mình trước đây khi mang thai đều ăn rau dại, đôi mắt lập tức sáng người.
Rau dại ư, bây giờ bởi vì thời tiết tốt lên, nên ruộng trong nhà bình thường cũng trồng rau, mà không cần giống như ngày trước đi đào rau dại ở khắp núi đồi nữa, lại thêm mẹ chồng đi làm, bọn nhỏ đi học, trong nhà đã rất lâu rồi không ăn rau dại.
Không được không được, ngày mai nhất định phải đào rau dại về ăn, ăn nhiều rau dại, thì con lớn lên sẽ thông minh!
Sau khi Tô Thanh Hòa trở về nhà, cũng không đọc sách mà chuyên tâm nghiên cứu việc thêu thùa của mình.
Dù sao thì thêu thùa cũng không phải là may quần áo, độ khó rất lớn, còn phải khảo nghiệm tay nghề, tuy rằng làm theo video và bản vẽ dạy học thì cô cũng có thể thêu ra được một bức tranh hoàn chỉnh, thế nhưng muốn đạt đến tiêu chuẩn của thêu thùa thì vẫn còn rất khó, cái này cần không ngừng luyện tập.
Thêu hết một buổi tối, ngày hôm sau, Tô Thanh Hòa bị Cao Tú Lan gọi dậy.