Chương 403: Rau dại
Cô mơ màng đi ra mở cửa, bên ngoài là Cao Tú Lan đứng đó với vẻ mặt tươi cười.
“Thanh Miêu Nhi, thịt gà này, cha con gửi thịt gà đến rồi.” Cao Tú Lan nhìn con gái mình với vẻ mặt vui sướng.
Tối hôm qua sau khi bà nhắc mãi với chồng mình, hôm nay trong lu đã có thêm một con gà, lại còn được xử lý sạch sẽ, đúng là bớt việc. Mấu chốt là có thể cho con gái mình ăn canh gà hầm.
Gà mái già kia được thả ở sân, mắt thấy Cao Tú Lan đang cầm một thứ mơ hồ trông giống như gà đi vào phòng bếp, nó lập tức vỗ cánh ở trong lồng, kêu gào, rất có một loại vui sướng như nhận được sinh mệnh mới.
Buổi trưa, người một nhà lại uống canh gà hầm, Tô Thanh Hòa và lũ trẻ ăn thịt, còn mọi người thì uống nước hầm. Điền Tiểu Mai thân là thai phụ, ngược lại cũng được chia mấy miếng thịt, nhưng cô ta không màng ăn đến, mà lại ăn rau dại, lá cây xanh biếc đã được luộc chín, có mùi khá thơm ở trong bát.
Cao Tú Lan nhìn bộ dáng này của cô ta, lộ ra vài phần khinh thường, đây đúng là khổ quen rồi, sướng tí không chịu được!
Người một nhà ăn xong cơm, Điều Tiểu Mai đi làm việc trước, cô ta chuẩn bị đi đào chút rau dại.
Chị dâu thứ Đinh Quế Mai kéo chị dâu cả Lâm Thục Hồng nói: “Chị cả à, chị thấy em ba sao vậy?”
Lâm Thục Hồng đáp: “Có thể khẩu vị khi mang thai không được tốt cho lắm, chị nghe nói trải qua cuộc sống tốt, thì khẩu vị sẽ trở nên kỳ quái, không giống chúng ta ngày đó, lúc mang thai đứa nhỏ chỉ muốn ăn thịt.”
Đinh Quế Hoa cảm thấy lời này có lý, sau đó có hơi thương vợ chú ba, vất vả lắm mới có cuộc sống tốt, sao lại không biết hưởng thụ chứ?
Người đi làm mới rời đi, Cao Tú Lan chuẩn bị bưng cái cốc tráng men ra ngoài đi dạo, thuận tiện chém gió về con gái nhà mình sắp được đi vào bệnh viện lớn làm bác sĩ.
Nhưng vừa mới ra khỏi cửa chưa được bao lâu, đã nhìn thấy có mấy người đi tới từ trên con đường trước cửa, sau khi bà ấy nhìn rõ, lại vội vàng chạy vào trong sân nhà mình.
Tô Thanh Hòa đang định luyện thêu thùa, nhìn thấy mẹ hoảng hốt trở về, vội vàng hỏi: “Mẹ sao thế?”
“Thanh Miêu Nhi, đợi có người tới đây, thì con cứ nói mẹ ốm rồi nhé.” Sau đó nhanh chóng chạy vào trong nhà nằm.
Tô Thanh Hòa: …” Vụ này ở đâu ra đây?
…
Chủ nhiệm Vương và cán sự Tiểu Diệp cùng nhau qua đây. Trên gương mặt của hai người đều có hơi thê thảm, lần này bọn họ đặc biệt tới mời cán sự Cao trở về làm việc, nói chính là xác thì là trở về giải quyết nan đề.
Ngày hôm qua bọn họ trở về cùng những người người phụ nữ đã tới cáo trạng đó, tiến hành công tác tư tưởng cho những người trong nhà, khuyên can mãi cuối cùng cũng hòa giải được. Nhưng kết quả ngày hôm sau trời còn chưa sáng, những người phụ nữ đã cáo trạng đó mang theo vết thương chạy tới, người nào cũng đòi thắt cổ ở liên đoàn phụ nữ, nói không thể sống nổi nữa rồi. Liên đoàn phụ nữ tới một lần, thì bọn họ đã bị đánh, bọn họ cũng không còn tin tưởng liên đoàn phụ nữ công xã có thể khắc phục vấn đề cho những phụ nữ mệnh khổ như các cô nữa.
Chủ nhiệm Vương và cán sự Tiểu Diệp sợ muốn chết, cuối cùng chỉ có thể nói hôm qua các bà làm không tốt, hôm nay sẽ tìm đồng chí cán sự Cao đi giải quyết vấn đề, sau đó lại kể những chuyện vinh quang của đồng chí Cao Tú Lan cho mọi người nghe một lần, lúc này mới khiến những cô gái đó yên tĩnh lại, bây giờ đều đang ngồi trong công xã đợi mà không chịu đi, nói là trở về sẽ bị ăn đòn, còn chẳng bằng khỏi về nữa.
Hai người lao băng băng trên đường, cuối cùng cũng đi tới thôn Tô gia ở đội sản xuất Hoàng Hà, nhìn thấy cửa sân nhà Cao Tú Lan, trên gương mặt hai người đều phấn chấn tinh thần, vội vàng tới gõ cửa.
“Tới đây.” Trong nhà có giọng nói truyền tới.
Rất nhanh, cửa sân đã mở ra.
Đám người chủ nhiệm Vương nhìn thấy Tô Thanh Hòa, vội vàng cười bảo: “Sinh viên đại học của công xã chúng ta đang ở nhà hả, tiểu Tô, mẹ cháu đâu rồi?”
Lúc này, Tô Thanh Hòa nhìn đám người chủ nhiệm Vương, cũng xem như đoán được dự định của mẹ cô, mới mau chóng lui người sang bên: “Chủ nhiệm Vương, mọi người vào trong ngồi trước đi, mẹ cháu khó chịu trong người, đang nằm trong phòng ạ.”
Chủ nhiệm Vương vừa nghe đã sốt ruột: “Cái gì, sao lại khó chịu trong người, không phải hôm qua vẫn còn khỏe sao?”
Cán sự Tiểu Diệp nói: “Đúng đó, tôi nhìn thấy hôm qua cô và bà ấy về nhà, còn ngồi xe đạp mà.”
Tô Thanh Hòa nói một cách nghiêm túc: “Về nhà thì thấy không thoải mái, hình như là bị tức thành ra như vậy đấy ạ. Con người một khi không xuôi khí, để một thời gian dài sẽ có sự ảnh hưởng đến cơ thể, về mặt y học cũng có cách nói như vậy.” Cô cũng đâu nói lung tung, chẳng phải có câu nói vì người ta mà khiến mình tiều tụy đó ư, tâm trạng không tốt thì dễ dàng sinh bệnh thôi.