Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 404 - Chương 404 - Tâm Bệnh

Chương 404 - Tâm bệnh
Chương 404 - Tâm bệnh

Chương 404: Tâm bệnh

Đám người chủ nhiệm Vương biết Tô Thanh Hòa học y ở trường đại học, cho nên vẫn rất tin tưởng không nghi ngờ gì về lời cô nói. Hơn nữa, các bà còn biết tại sao Cao Tú Lan lại tức đến phát bệnh, là bởi vì có người báo cáo sau lưng bà ấy, còn là đi đến chỗ bí thư Hách báo cáo, vì thế bí thư Hách cũng tìm Cao Tú Lan nói chuyện.

Việc này đối với một cán sự tốt hết lòng phục vụ vì nhân dân mà nói, là một loại sỉ nhục rất lớn.

Chủ nhiệm Vương nói: “Vậy, chúng ta có thể vào thăm mẹ cháu được không?”

Tô Thanh Hòa do dự đáp: “Chủ nhiệm Vương, mọi người cứ nghỉ ngơi một lúc trước đi, cháu đi xem mẹ cháu đã tỉnh chưa, rồi gọi bà ấy dậy.” Sau đó cô vội vàng quay người đi tìm Cao Tú Lan.

Cao Tú Lan ở trong phòng đang dán tai lên nghe động tĩnh bên ngoài cửa sổ, vừa nghe thấy tiếng bước chân, lập tức chạy đến bên giường nằm xuống.

Tô Thanh Hòa đẩy cửa tiến vào, bà ấy lại cắn răng nhắm mắt. Cô nở nụ cười, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, chủ nhiệm Vương muốn gặp mẹ, mẹ có gặp không?”

“Mẹ đã bệnh thành ra như vậy rồi, gặp ai nữa? Không gặp không gặp, ai tới cũng không gặp!”

“Vâng, con biết rồi, mẹ nằm đi.” Tô Thanh Hòa quay người, lại đi ra ngoài.

Đối với chuyện mẹ cô làm mình làm mẩy, Tô Thanh Hòa đương nhiên cũng phối hợp, ai mà không có chút nóng nảy cơ chứ. Cái tính nóng của mẹ cô lớn như vậy, không làm ầm ĩ một trận thì sao có thể hài lòng vừa ý cho được. Theo như mẹ cô nói, thì đó là vì bà quá mức chấp hành pháp luật nên bị người tố cáo. Thế nhưng cái gọi là quá chấp hành pháp luật này thực ra chỉ là một vài hành vi đe dọa, chửi ầm chửi ĩ với đối phương, tuy rằng được gọi là quá chấp hành pháp luật, nhưng kết quả đều tốt, nên cô cũng ủng hộ cách làm của mẹ mình.

Ra đến bên ngoài, cô nói với đám người chủ nhiệm Vương: “Mẹ cháu vẫn đang nằm ạ, không có tinh thần gì cả, thấy người cũng không muốn nói chuyện. Cơn tức này đang nghẹn trong lòng nên khó chịu lắm. Chủ nhiệm Vương, mọi người cứ về đi, phần công việc này mẹ cháu có thể sẽ không làm nữa đâu, sau này sẽ xem xét, sắp xếp cho ông anh nào của cháu đi đảm đương.”

Chủ nhiệm Vương và cán sự Tiểu Diệp nhìn Tô Thanh Hòa với vẻ mặt kinh ngạc.

Cái gì, thật sự không làm nữa hả, còn kêu người đi đảm đương nữa sao?

Mấu chốt là bây giờ ai gánh vác những chuyện này đây?

“Tiểu Tô, cháu học y, xem có thể chữa cho mẹ cháu một chút được không, bệnh thế này phải chữa kịp thời.”

Tô Thanh Hòa khó xử đáp: “Bác sĩ khám bệnh cũng phải đúng bệnh hốt thuốc, mẹ cháu bệnh là do tức giận mà ra, nên không có thuốc thích hợp, trừ phi khiến tâm trạng bà ấy vui vẻ hơn một chút.”

“Làm thế nào mới vui vẻ được?” Cán sự Tiểu Diệp nói: “Hay là tôi vào trong kể mấy chuyện cười cho bà ấy nhé?”

“… Tâm bệnh thì cần tâm dược, mẹ cháu một lòng làm việc cho liên đoàn phụ nữ công xã, một lòng vì đồng chí nữ ở công xã, con người này của bà ấy chú trọng nhất chính là cảm giác vinh quang của tập thể, nhưng kết quả lại bị người báo cáo, cho nên trong lòng chịu cú sốc.”

Chủ nhiệm Vương có hơi đăm chiêu: “Tiểu Tô, bác hiểu rồi, bác trở về tìm bí thư Hách thương lượng một chút.”

Cán sự Tiểu Diệp vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình, đã bị chủ nhiệm Vương dẫn đi.

Trên đường, cán sự Tiểu Diệp hỏi: “Sao vậy chủ nhiệm Vương?”

Chủ nhiệm Vương thở dài: “Tú Lan nào có bị tức thành bệnh chứ, đây là muốn khiến bí thư Hách thừa nhận tác phong làm việc của bà ấy là đúng. Nếu như bí thư Hách không thừa nhận bà ấy, thì sau này sẽ không tiện triển khai công việc nữa. Lần này người khác báo cáo bà ấy, nếu như bà ấy nhận sai, thì sau này vẫn sẽ có người tiếp tục báo cáo bà ấy, không có cách nào làm việc được.”

Lúc này cán sự Tiểu Diệp mới hiểu ra: “Cán sự Cao thật thông minh.”

“Người già thành tinh, tuổi tác lớn rồi, kinh nghiệm cũng sẽ nhiều, sau này cô cũng tự nhiên hiểu được mà thôi.”

Cán sự Tiểu Diệp cảm thấy mình già rồi, cũng vẫn sẽ là một bà lão ngốc.

Hai người đi vào công xã, Cao Tú Lan từ trong phòng đi ra ngoài, bưng cái cốc tráng men, ngồi trong sân uống nước.

Tô Thanh Hòa đi qua, xoa bóp huyệt vị trên người cho bà ấy, lo lắng đồng chí Cao Tú Lan thật sự lăn tăn trong lòng mà sinh bệnh.

“Ôi giời, con nghỉ đi, nghỉ đi, con béo lên một chút là mẹ vui rồi, cái gì cũng tốt hết. Nếu con lại gầy thêm nữa, thì trái tim này của mẹ như thiếu mất một miếng thịt vậy…” Cao Tú Lan nói với vẻ mặt đau khổ.

Tô Thanh Hòa: “…” Bắt đầu từ bây giờ, cô phải nuôi mình như một con heo.

“Mẹ ơi, mẹ không sợ làm giả hóa thật à… chỉ là, lỡ như họ thật sự không để mẹ làm việc nữa thì sao?”

Bình Luận (0)
Comment