Chương 405: Kế
“Sao có thể chứ, mẹ con ở liên đoàn phụ nữ một thời gian dài như vậy, sớm đã hiểu rất rõ rồi. Chủ nhiệm Vương biết nói lý lẽ, nhưng ngược lại làm người quá thành thật, cái gì cũng đều chú trọng vào quy định của tổ chức, nên không thể áp chế được những người đó đâu. Liên đoàn phụ nữ quản người cũng vô dụng, người ta có việc đều không nhịn được mà tới tìm liên đoàn phụ nữ giúp đỡ. Người ta tới tìm, nếu như con không giúp người ta xử lý ổn thỏa mọi việc, mà người ta lại nhìn thấy những người trước đó đều giải quyết được chuyện trong nhà, mà mình thì lại không thể giải quyết được, vậy có thể bằng lòng được sao, chắc chắn sẽ đi làm ầm lên. Mẹ nói cho con biết, những suy nghĩ này của phụ nữ, mẹ đều hiểu rõ hết.” Cao Tú Lan mang vẻ mặt đắc ý.
Tô Thanh Hòa nhìn mẹ mình trong sự khâm phục, mẹ mình đi làm ở tổ chức quá là đúng, nhìn xem bà ấy có khí phách chỉ điểm giang sơn biết bao.
Nhưng từ một phương diện khác, cô cũng nhìn ra được năng lực của mẹ mình, nhìn thấy hiện tại đám người chủ nhiệm Vương còn phải qua đây mời mẹ mình về làm, cũng biết bình thường bà ấy làm việc đáng tin bao nhiêu. Tô Thanh Hòa cảm thấy mình chắc hẳn nên thấu hiểu mẹ ruột của mình từ trong lòng một chút. Nếu như mẹ ruột cô hiểu biết nhiều thứ hơn, nói không chừng có thể làm ra nhiều chuyện có ý nghĩa hơn.
Cô nói với tâm trạng có hơi kích động: “Mẹ à, con cảm thấy liên đoàn phụ nữ cũng không phải là nơi chuyên môn xử lý mấy chuyện lung tung trong gia đình, không thể giải quyết vấn đề từ căn bản được, mà chắc hẳn phải làm sâu sắc hơn một chút, không chỉ phải khiến người khác không dám bắt nạt những người phụ nữ và đám trẻ mệnh khổ đó, mà chắc hẳn còn phải dạy các cô học tư tưởng của thời đại mới, dạy các cô kiến thức và kỹ thuật, để các cô thật sự đứng lên, liên đoàn phụ nữ không nên chỉ đỡ các cô ấy đi đường, mà càng nên chỉ dẫn các cô ấy tự mình học cách đi đường.”
Cao Tú Lan nghe như lọt vào sương mù: “Con gái ơi, con quá coi trọng mẹ con rồi, mẹ con cũng là một nửa mù chữ đấy.”
“Cho nên mẹ à, mẹ cũng phải học, ngoài ra, mẹ hoàn toàn không cần tự mình giảng dạy, dạy tư tưởng đã có chủ nhiệm Vương, dạy kiến thức đã có cán sự Tiểu Diệp, mẹ chỉ cần phụ trách khởi xướng và triệu tập mọi người là được. Mẹ nghĩ một chút mà xem, mẹ lên tiếng kêu gọi, thì mọi người đều mang băng ghế tới đi học, nghe mẹ nói chuyện, trông lợi hại biết bao. Sau này công xã Lâm Hà chúng ta, không có người nào không biết đến cán sự Cao mẹ đây, sau đó càng truyền càng xa, nói không chừng có thể truyền tới huyện ấy chứ.”
Cao Tú Lan tưởng tượng ra cảnh tượng này thuận theo lời miêu tả của con gái mình, tâm trạng dâng trào, bà dường như nhìn thấy một thế giới khác, không còn chỉ là xử lý mấy vụ cãi nhau ở nhà người ta nữa.
Trong công xã Lâm Hà, chủ nhiệm Vương nói hết lời với bí thư Hách, cuối cùng cũng khiến phía bên công xã phát một giấy khen ngợi phần tử tiên tiến ở liên đoàn phụ nữ cho Cao Tú Lan.
Lúc này, bí thư Hách cũng rất bất đắc dĩ, những người phụ nữ cả già lẫn trẻ ở bên ngoài đó khóc lóc ỉ ôi, đòi chết đòi sống, muốn một bí thư công xã như ông ta tìm đường sống cho.
Ông ta có cách nào được chứ, bây giờ ông ta mới biết, thì ra cách làm của Cao Tú Lan mới có tác dụng, nói hết nước bọt còn không nghe, thì nhất định phải rắn tay.
Ông ta lấy một chiếc khăn mặt, và một cái cốc tráng men, còn thêm một bằng khen nữa, chủ nhiệm Vương dẫn cán sự Tiểu Diệp, cùng một cán sự ở công xã nữa cùng đi tới công xã Lâm Hà.
Khi đi đến công xã Lâm Hà, chủ nhiệm Vương tìm thấy Quách Trường Thắng đang kiểm kê lương thực trong kho lương, kêu ông ấy tổ chức một đại hội, để phát thưởng công trạng cho đồng chí Cao Tú Lan.
Quách Trường Thắng đang kiểm kê lại lương thực mùa thu năm nay với vẻ sung sướng, khi nghe được lời nói của bà ta, suýt chút nữa thì sặc nước miếng, cái gì, Cao Tú Lan còn là thành phần tử tích cực nữa sao?
Trước đây bà ấy chính là con sâu làm rầu nồi canh ở toàn bộ đội sản xuất Hoàng Hà, khụ khụ khụ, đương nhiên, đó đều là chuyện đã qua, bây giờ ở trong đội, danh tiếng của bà ấy đã khác hẳn, cũng sắp bị chém gió thành nhà có giáo dục luôn rồi.
Quách Trường Thắng nhanh chóng đi gõ chiêng mở cuộc họp, triệu tập mọi người tới quảng trường trong đội để mở họp.
Chủ nhiệm Vương thì lại chạy tới nhà họ Tô một chuyến. Lần này Cao Tú Lan cũng rất nể mặt mũi, giãy dụa rời khỏi giường, sau đó đi với vẻ mặt uể oải.
Chủ nhiệm Vương nói: “Đồng chí Tú Lan à, công xã đã phát bằng khen cho bà… chuyện này vốn hẳn là phát ở công xã, nhưng nghĩ đến cơ thể của bà thấy không thoải mái, cho nên chúng tôi mới phát ở trong đại đội.”
[Mình đã trả xong chương rồi ^^, chúc mn đọc truyện vui vẻ.]