Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 407 - Chương 407 - Bênh

Chương 407 - Bênh
Chương 407 - Bênh

Chương 407: Bênh

Nghe thấy mẹ chửi mẹ chồng nhà mình, Điền Tiểu Mai lập tức không hiểu: “Mẹ à, mẹ nói gì thế, sao mẹ chồng con lại độc ác được, bà ấy tốt lắm. Trong thôn không có mấy người so được với bà ấy đâu, ai mà không biết mẹ chồng con là phần tử tiên tiến, sao mẹ có thể nói lời không tốt về mẹ chồng con?”

“…” Mẹ Điền nhìn con gái mình với vẻ sợ hãi: “Con gái, mẹ thấy con bị ngốc rồi, mẹ chồng con không cho một người mang thai như con ăn ngon, mà con còn nói bà ta tốt?”

“Sao lại không cho, buổi trưa còn ăn canh gà cơ mà, phao câu gà cũng nhiều nữa, còn có cả thịt ức gà, con đều không chịu ăn đấy chứ.”

Mẹ Điền nhìn con gái mình với vẻ mặt đau khổ, thế này phải chịu tội lớn biết bao, ngay cả lời nói dối như vậy mà cũng có thể nói ra được, sao có thể không chịu ăn thịt gà chứ.

“Con gái, con mau ăn đi, mẹ cũng không nói nhiều nữa, so với con gái của nhà họ Tô, thì cuộc sống này của con trải qua cũng thật quá khổ cực, là mẹ vô dụng, không bảo vệ được con.”

Bà Điền vừa nói vừa lau nước mắt.

Chị dâu cả Điền và chị dâu thứ Điền cũng không thoải mái trong lòng. Tuy rằng cũng không thích cô em chồng cho lắm, nhưng em chồng bị bắt nạt ở nhà chồng, các cô làm dâu nhà người ta ít nhiều cũng có chút không thoải mái.

Điền Tiểu Mai nhíu mày, nói: “Mẹ à, cô út nhà con sống cũng không tốt lắm đâu, mẹ không nhìn thấy sao, lần này con bé về gầy đi bao nhiêu, ăn uống cũng khổ cực bao nhiêu, đều là vì trong nhà cả. Một cô gái nhỏ như con bé thật không dễ dàng gì cho cam. Mẹ chồng con đối xử tốt với con bé cũng là chuyện nên làm. Sau này nếu con sinh được một đứa con gái giống như con bé, thì con cũng thương con bé như vậy.”

Người nhà họ Điền: “…”

Sau khi Điền Tiểu Mai nói xong, lại nhìn bát canh thịt: “Mẹ ơi, canh thịt này con có thể bưng về ăn với cô út nhà con không, con thấy bây giờ con bé cần phải bồi bổ.”

Nhà họ Điền: “…”

Mẹ Điền cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, đây đều là chuyện gì vậy.

“Con ăn đi, Cao Tú Lan bà ta không cho con gái mẹ ăn ngon, mẹ còn lâu mới để cho con gái bà ta ăn thịt.”

Điền Tiểu Mai dài mặt: “Mẹ à, chẳng phải con đã nói rồi sao, mẹ chồng con cho con ăn ngon, trong mấy người lớn thì con ăn ngon rồi.”

Chị dâu cả Điền bảo: “Cô út, em đừng lừa mọi người nữa, em còn phải tự mình đào rau dại ăn, mà còn có thể ăn ngon được sao? Bây giờ tuy rằng các hộ gia đình đều trải qua cuộc sống không tốt, nhưng vẫn tốt hơn năm ngoái nhiều, còn cần đến một bà bầu như em đi đào rau dại ăn chắc?”

Điều Tiểu Mai nghiêm túc đáp: “Đó là vì em nghe Ái Đảng nói, trước đây khi mẹ chồng em mang thai cô út, ăn rất nhiều rau dại, nên cô út nhà em mới thông minh như vậy. Em muốn sinh ra một đứa trẻ thông minh như cô út, sau này để con bé cũng làm sinh viên đại học.”

Người nhà họ Điền lập tức hóa đá.

Mẹ Điền nhìn con gái mình, sau đó nói với vẻ mặt đau lòng: “Ôi con ơi, sao con lại thế này… sao lại ngốc thế hả giời?”

Anh cả nhà họ Điền, Điền Bảo Gia bảo: “Nghe người ta nói mang thai sẽ ngốc ba năm, hóa ra là thật.”

Điền Tiểu Mai lập tức nổi giận, đứng bật dậy, nói: “Sao mọi người có thể nói em như vậy, em cũng đều là vì đứa trẻ cả! Em không ăn thịt, thịt mọi người để lại mà ăn, em về nhà ăn rau dại.”

Sau đó đi ra ngoài một cách hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

Người nhà họ Điền: “…”

Người nhà họ Tô đang vây quanh bàn ăn cơm, Cao Tú Lan biết Điền Tiểu Mai về nhà mẹ đẻ ăn đồ ngon, thì cũng vô cùng vui vẻ, con dâu thứ ba về nhà mẹ đẻ ăn thịt, trong nhà có thể bớt đi một miếng thịt.

Nhưng vừa mới ăn cơm, thì Điền Tiểu Mai đã trở về, hơn nữa còn chạy vào bếp luộc rau dại.

Cao Tú Lan chạy vào trong bếp: “Vợ thằng ba, con không ăn ở nhà mẹ đẻ con sao?”

Điền Tiểu Mai tủi thân đáp: “Con không ăn, con muốn về ăn rau dại.”

“Ăn rau dại cái gì chứ, cũng đâu phải chưa ăn, phí củi lửa.” Cao Tú nghiêm mặt nói, bà ấy đặc biệt chướng mắt bộ dáng không có triển vọng của vợ thằng ba, cuộc sống tốt không thích mà cứ nhất định phải chịu giày vò.

Điền Tiểu Mai nói: “Mẹ ơi, không phải là con nghe người ta nói, ăn rau dại thì con cái thông minh hay sao?”

Ngọn lửa trong lòng Cao Tú Lan tắt ngúm, nghe được lời này, bà ấy trừng mắt hỏi: “Đứa nào nói lời khốn nạn này, chưa từng nghe nói còn có nhà ai chỉ ăn rau dại mà đứa nhỏ có thể phát triển tốt được, mấy năm trước loạn đói chỉ có thể ăn rau dại, phụ nữ còn chẳng mang thai nổi, ai muốn hại cháu nội của mẹ đây?”

Bình Luận (0)
Comment