Chương 408: Bị đánh
Cho dù không thiếu cháu trai cháu gái, nhưng đây cũng là cháu trai cháu gái của nhà họ Tô bà ấy, ai lại thiếu đạo đức như vậy đi lừa vợ thằng ba?
Điền Tiểu Mai sợ đến run cầm cập: “… Là, là Ái Đảng nói với con ạ.”
Cao Tú Lan: “…”
Bà ấy hít một hơi vào, sau đó nói với Điền Tiểu Mai: “Con đợi ở đây, đừng ra ngoài.”
Sau đó thuận tay vơ lấy một thanh gỗ chạy ra ngoài: “Tô Ái Đảng, mày cút ra đây cho bà, cái thứ nói năng huyên thuyên nhà mày, bà nhất định phải đánh què giò mày!”
Tô Ái Đảng đang chém gió với anh cả và anh hai mình về một số quy trình xử án mà mình gặp phải, nghe thấy tiếng hô hoán của mẹ mình thì vội vàng chạy ra, vừa mới vào đến sân, mẹ anh ta đã quất cây gậy vào chân anh ta thật đau.
Anh ta đau đến kêu toáng lên: “Ai ôi, mẹ ơi, đừng đánh, đau chết con mất…”
Cao Tú Lan mặc kệ anh ta, vẫn cầm gậy đánh rất mạnh, bà ấy chưa từng nhìn thấy người nào làm cha như vậy hết.
Đám trẻ con sợ đến mức trốn bên cạnh Tô Thanh Hòa. Xong rồi xong rồi, bà nội tóc ngắn còn đáng sợ hơn.
Trên bàn cơm, mọi người mới hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Tô Thanh Hòa nghe xong chân tướng, suýt chút nữa thì cười sặc bắn cả cơm. Ôi trời, hóa ra là anh cô nói chuyện không rõ ràng, còn chị dâu cô thì tự mình tưởng tượng, kết quả gây ra một vụ hiểu lầm như vậy, ha ha ha ha, quả nhiên không thể tự biên tự diễn, chuyện gì cũng phải nói cho rõ ràng, cũng may giữa cô và Trường An không như vậy, cái gì cũng phải nói thật rõ.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Thanh Hòa truyền dạy một vài kiến thức dưỡng thai cho Điền Tiểu Mai, đây cũng là trước đó khi cô đọc sách y học nhớ được một ít.
Bây giờ Điền Tiển Mai cũng chỉ tin lời của Tô Thanh Hòa, đây chính là sinh viên đại học, nói chuyện đáng tin hơn chồng cô ta Tô Ái Đảng nhiều, sau đó ngoan ngoãn ghi nhớ.
Đợi khi cô ta nhớ xong, Tô Thanh Hòa trở về phòng, cô ta mới sờ bụng mình, bảo: “Tam Bảo à, con nhất định phải thông minh như cô con nhé, chứ cha con ngốc quá.”
Ngày hôm sau, Cao Tú Loan sửa soạn cho mình một chút rồi lên công xã làm việc.
Tô Thanh Hòa cũng cũng chuẩn bị đi lên huyện, lần này cô nghỉ phép cũng không dài, ở nhà hai ngày, còn phải lên huyện ở một ngày, sau đó về trường học.
Vì thế sáng sớm, cô đã đạp xe đưa mẹ đến công xã.
Vào trong công xã, Cao Tú Lan dặn dò con gái mình: “Thanh Miêu Nhi, ở bên ngoài phải ăn uống cho tốt, đừng tiếc gì cả, con cũng không thể gầy tiếp được, nếu như còn gầy nữa thì tim mẹ sẽ đau chết mất.”
Tô Thanh Hòa lập tức chỉ tay lên trời thề: “Mẹ à, con đảm bảo lần sau trở về chắc chắn sẽ béo lên.”
Lúc này, Cao Tú Lan mới hài lòng: “Được rồi, con lên huyện đi, mẹ nhìn con đi.”
Tô Thanh Hòa ngồi lên xe, đạp về phía huyện. Cao Tú Lan mang vẻ mặt không nỡ, mãi cho đến khi không nhìn thấy con gái nữa, bà ấy mới lau nước mắt, quay người đi vào công xã, vào công xã, mặt bà ấy dài thượt ra, trông thấy mái tóc ngắn gọn gàng ấy, vừa nhìn đã khiến người khẩn trương.
Bà ấy vừa mới vào sân, mấy người đã sớm tới đợi bà ấy đều nhao nhao cả lên: “Cán sự Cao tới rồi.”
“Ôi trời, cán sự Cao, bà đã tới rồi, tôi sống không nổi mất.”
“Cán sự Cao, bà nhất định phải cứu tôi, mệnh tôi khổ quá…”
Cao Tú Lan nghiêm mặt: “Được rồi được rồi, khóc lóc cái gì, có cái gì mà phải khóc, không cần biết là chuyện gì, hôm nay đều sẽ giải quyết hết, đều là phụ nữ, sao các cô lại không có triển vọng như vậy hả, trời còn chưa sập xuống cơ mà!”
…
Tô Thanh Hòa một đường đi lên huyện, trở về nhà họ Cố, mẹ Cố đang giúp người trong liên đoàn phụ nữ ở khu tập thể huyện ủy, về đến nhà không có người mở cửa, cô cũng đi tới liên đoàn phụ nữ tìm người, mới ở bên ngoài nghe được mẹ Cố đang khóc.
Cô vội vàng chạy vào, chỉ thấy mẹ Cố và một người phụ nữ ngồi ở phía đối diện đang khóc. Người phụ nữ nhìn chừng hơn bốn mươi tuổi, mái tóc rối tung, nhìn trông vô cùng uể oải và mất tinh thần.
“Các bác thương tôi với, cuộc sống của tôi khổ cực quá, trong nhà có ba đứa con, chồng còn đi nữa, nuôi không nổi…”
Mẹ Cố cũng khóc: “Tôi cũng có ba đứa con, đều không khiến tôi bớt lo hơn được. Những năm này tôi chịu khổ biết bao, vẫn không có người nào nghe tôi nói, chồng tôi cả ngày bận làm việc, từ sáng đến tối không thấy mặt đâu, đám con trai lớn rồi cũng bận việc của mình, trong lòng tôi cũng khổ lắm.”
Người phụ nữ có hơi không chấp nhận nổi: “… Tôi không nói với bà những chuyện này, tôi muốn nói vấn đề công việc của con trai tôi cơ.”
Bên cạnh một người phụ nữ mang dáng vẻ của cán sự trẻ tuổi: “Đồng chí Tuệ Lan, vấn đề công việc của con trai nhà các bác, chúng tôi thật sự không có cách nào giải quyết được, đây là việc của đơn vị tuyển công, không phải là việc của chúng tôi.”