Chương 409: Giảm cân 1
Hồ Tuệ Lan gào khóc nói: “Nhưng không phải các cô là liên đoàn phụ nữ sao, tôi cũng là phụ nữ cơ mà, bây giờ tôi gặp chuyện khó, tôi không tìm các cô thì tìm ai?”
Mẹ Cố kéo bà ta, nói: “Bà nói những chuyện này với bọn họ làm gì, hai chúng ta đang nói chuyện cơ mà. Bà không biết đâu, phụ nữ chúng ta khổ quá, con trai nuôi lớn rồi đều lập gia đình, không còn quan tâm đến những bà lão như chúng ta nữa, đúng rồi, con nhà bà bao nhiêu tuổi rồi?”
Hồ Tuệ Lan: “… Thằng cả 23tuổi, thằng hai 20, thằng út thì 17.”
Mẹ Cố mang vẻ mặt tức giận xen lẫn đồng cảm: “Ôi trời, bà nói xem, cả đời này bà cũng đã quá không dễ dàng gì rồi, con nuôi lớn đến vậy, bà còn quan tâm nhiều như vậy làm gì, nhà tôi thì tôi đã sớm mặc kệ rồi, thằng nhỏ nhất 18 tuổi đã đi làm lính, thằng cả, thằng hai mỗi tháng đều hiếu kính tôi, muốn tôi quan tâm bọn chúng là chuyện không có khả năng. Bà nói xem, tôi đã sinh ra và nuôi lớn chúng như vậy, tôi có mệt hay không, mà còn muốn tôi quan tâm đến công việc của bọn nó, đó là chuyện kh có cửa đâu nhé. Bà cũng thiệt tình, quản nhiều như vậy làm gì, con trai có nuôi lớn hơn nữa thì cũng chạy theo vợ nó hết thôi, quan tâm công việc của con trai, đó đều là chuyện mà chỉ lũ ngốc mới làm!”
“…” Hồ Tuệ Lan không nghe nổi nữa, cảm thấy lần gặp gỡ này đầu óc không được tỉnh táo.
Mẹ Cố nắm tay bà ta, bảo: “Còn chẳng bằng như tôi đây này, giúp làm chút công việc của khu, một lần nữa tìm lại sự theo đuổi cuộc sống, đồng chí à, hay là tôi giúp bà tìm việc nhé, ở đây còn thiếu một người quét phố nữa, bà tạm thời làm đi, đừng chọn chức vụ gì, đều là vì dân phục vụ cả, góp một viên gạch để xây dựng tổ quốc mà. Tôi đã hơn năm mươi rồi, tôi thấy bà mới hơn bốn mươi, tuổi tác vừa khéo, có thể làm được rất nhiều việc.”
“Tôi không thèm làm.” Hồ Tuệ Lan nghe thấy thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng cũng không chịu được sự quấn riết của mẹ Cố nữa, mà vung tay bà rồi bỏ chạy.
Văn phòng liên đoàn phụ nữ trầm mặc.
Mẹ Cố sững sờ hỏi: “Sao lại chạy thế?”
Tô Thanh Hòa ho khan: “Mẹ ơi, con về rồi ạ.”
Đôi mắt của mẹ Cố lập tức sáng ngời, vừa cười vừa chạy đến cửa: “Thanh Miêu Nhi tới rồi à, ôi trời, chúng ta mau về nhà thôi, sáng mẹ trần trứng gà cho con, đoán chừng hôm nay con sẽ về, đi nào, về nhà ăn trứng gà thôi.”
Sau đó bà chào hỏi người ta rồi vui vẻ nắm tay Tô Thanh Hòa rời đi.
Đồng chí ở liên đoàn phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Hồ Tuệ Lan này sợ những kiểu như vợ của bí thư Cố.
Về đến nhà, Tô Thanh Hòa nói: “Mẹ à, mẹ làm gì ở liên đoàn phụ nữ vậy ạ?”
Mẹ Cố vừa rót nước đường đỏ, vừa đáp: “Ôi chao, mẹ cũng không phải là người chính thức ở liên đoàn phụ nữ, khi không có việc gì thì tới giúp bưng trà rót nước, nghe người ta kể khổ, khỏi phải nói, gặp được nhiều phụ nữ mệnh khổ như vậy, mẹ cảm thấy cuộc sống mà mẹ trải qua rất phong phú. Người phụ nữ vừa rồi ấy, cả đời đã vì con rồi, một bó tuổi như vậy mà còn tới xin việc cho con trai. Đây là suy nghĩ phong kiến, mẹ nhất định phải khuyên bảo bà ta, để bà ta nhận ra phụ nữ cũng phải sống cho mình.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy suy nghĩ này của mẹ chồng mình quả thực vượt quá thời đại.
Sau khi làm trứng trần đường đỏ cho Tô Thanh Hòa, mẹ Cố lại chuẩn bị đi mua thịt về hầm canh cho cô ăn.
“Mẹ ơi, mẹ cứ mặc con, con chỉ tìm mẹ để lấy chìa khóa mở cửa thôi. Mẹ cứ làm việc đi ạ, vừa rồi mẹ cũng nói, phụ nữ phải sống vì mình, không nên bận rộn vì con cháu mà.”
Mẹ Cố thay giày, bảo: “Đó là không thể vì con trai, chứ vì Thanh Miêu nhi nhà chúng ta thì mẹ vui lắm. Con cứ đợi ở nhà nhé, mẹ đi mua đồ ngon cho con. Hai ngày này mẹ nhớ mặt con quá, mẹ ngủ không được.”
Tô Thanh Hòa ôm mặt.
Bởi vì cô trở về, nên thức ăn ở nhà họ Cố cũng được cải thiện về mặt chất.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, Tô Thanh Hòa ăn từng miếng thịt to, ăn đến mức bụng no căng, không thể ăn thêm được gì nữa, lại bị mẹ Cố đuổi vào phòng nghỉ ngơi.
“Chị hai con cũng béo lên như thế.”
Chị dâu thứ đang bỏ cơm vào miệng như gà mổ thóc, Cố Trường Bình thấy cô ta như vậy, mới hỏi: “Không phải em bị bệnh rồi đấy chứ, không thấy ngon miệng à?”
Mẹ Cố dài mặt bảo: “Con nhìn xem bộ dáng này của nó bệnh chút nào chứ, cả nhà này nó là béo nhất đấy!”
Chị dâu thứ: “…” Nhìn nửa bát cơm trong bát, cô ta trực tiếp đẩy cho Cố Trường Bình: “Em ăn no rồi, hôm nay đồng nghiệp trong xưởng mời em ăn rồi.”
Sau đó cô ta đứng dậy chạy vào trong phòng.