Cảm ơn bạn MeiiMeii07 đã ủng hộ kim phiếu cho truyện ^^
Chương 443: Hẹn ước 2
Tô Thanh Hòa duỗi tay vuốt ve gương mặt anh: “Em biết anh muốn làm đám cưới cho chúng mình, cũng đâu phải là không làm. Ai nói kết hôn thì phải có phòng ở chứ, nếu như không được thì chúng ta có thể ở trong ký túc xá của em, tuy là hơi nhỏ, nhưng mà đủ cho chúng ta ra vào là được rồi. Hôn lễ cũng không quan trọng. Chẳng lẽ chúng ta không tổ chức hôn lễ thì không phải là kết hôn sao?” Cô thực sự cảm thấy có tổ chức đám cưới hay không cũng không quan trọng. Trước đây cô đặc biệt thích kiểu du lịch kết hôn, tổ chức hôn lễ quá phí sức, không phải đó chỉ là một đống người cùng nhau liên hoan thôi sao, còn chẳng bằng hai người cùng nhau đi chơi, thư giãn.
Thấy Tô Thanh Hòa nói vậy, trái tim Cố Trường An như được rót mật, không nói nên lời.
Thanh Miêu Nhi vì anh mà phải đánh đổi quá nhiều.
“Thanh Miêu Nhi, anh muốn dành cho em những điều tốt nhất! Không muốn em phải chịu thiệt thòi, một chút cũng không thể.”
Tô Thanh Hòa nhìn vào ánh mắt kiên định của anh, khóe mắt ươn ướt, miệng ngậm cười.
Trường An nhà cô là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, muốn gánh vác bầu trời trên đầu cô, vì cô mà che chắn giông bão.
“Được, em sẽ chờ anh.”
Cơm nước xong xuôi, Cố Trường An đi rửa bát đũa, thu dọn bếp than. Đợi đến khi rời khỏi, Tô Thanh Hòa kéo anh lại, khẽ hôn một cái lên đôi môi anh.
Cố Trường An lập tức cảm thấy máu trong người sôi lên sùng sục, cúi đầu quấn lấy đôi môi cô, lại hôn thêm vài cái, sau đó mới buông ra. Đôi mắt lấp lánh.
Đợi Cố Trường An đi khỏi, trong lòng Tô Thanh Hòa vẫn không yên tâm. Nhớ đến lần trước Cố Trường An làm nhiệm vụ bị trúng đạn, trong lòng cô lo lắng gần chết.
“Hệ thống, mi có thuốc cứu mạng gì không. Để cho Trường An mang theo.”
“Thân ái nhắc nhở ký chủ, bổn hệ thống không gì là không làm được, nhưng mà ký chủ quá nghèo.”
“…” Tô Thanh Hòa nhìn các loại thuốc bày trong cửa hàng hệ thống, tác dụng càng lớn thì càng đắt cắt cổ.
Cũng không phải là cô không nỡ mua, quan trọng là không mua nổi. Ví dụ như một loại thuốc cấp cứu bình thường nhất, cũng phải hơn vạn tinh tệ.
Cô vẫn nên tranh thủ kiếm tinh tệ thì hơn!
Tô Thanh Hòa cũng dấy lên ý chí chiến đấu trong lòng mình. Đối với cuộc thi lần này cô càng chú tâm hơn.
Trước đó, cô còn phải chiến thắng các bác sĩ lâu năm trong bệnh viện nữa…
…
Tuy Tô Thanh Hòa học được rất nhiều tri thức chữa trị tiên tiến, nhưng mà cô vẫn có chút mất tự tin. Dù sao thì cô cũng mới bước chân vào lĩnh vực này không lâu, các bác sĩ ở đây đã tiếp xúc với nghề, có kinh nghiệm lâu năm.
Nhưng mà vì 1000 tinh tệ, Tô Thanh Hòa cũng không muốn từ bỏ.
Cuộc thi trong khoa được chia làm hai bài, đó là thi viết và thực hành thi mô phỏng.
Thi viết chủ yếu là kiểm tra lý thuyết, hơn nữa còn có một số câu phân tích bệnh án. Còn thi thực hành thì lại là nhằm vào ca bệnh đặc thù nhất, sẽ tiến hành mô phỏng thao tác chữa trị trong phòng mổ.
Vì cuộc thi, không khí giữa các bác sĩ trong khoa đều rất căng thẳng, đều xem đối phương là đối thủ cạnh tranh lớn nhất. Người duy nhất, vẫn bình thản chính là Tô Thanh Hòa, bởi vì không ai coi cô là đối thủ.
Thậm chí bác sĩ Sở vì muốn ôn tập để thi, cũng không quan tâm Tô Thanh Hòa, để cô tự học. Vì thế mỗi ngày Tô Thanh Hòa đều kiểm tra phòng theo thường lệ sau đó tìm một căn phòng trống học bài. Ban ngày chuyên môn ôn tập các lý thuyết của khoa ngoại, còn có các ca bệnh cũ nữa. Tối đến sẽ không ngừng làm thực nghiệm trong phòng luyện tập giả tưởng.
Mỗi ngày đều bận rộn đến mức hai mắt đen sì. Mấy bác sĩ thấy dáng vẻ ganh đua của Tô Thanh Hòa, đột nhiên nghĩ đến một câu thành ngữ, sức yếu phải lo trước. À không đúng phải là chim non cất cánh trước. Cô bé Tiểu Tô này đúng là quyết tâm đấu cùng bọn họ.
Cũng may Tiểu Tô vẫn là bác sĩ thực tập, không đáng ngại.
Trái lại bác sĩ Sở lại âm thầm nói với Tô Thanh Hòa: “Có gì không hiểu thì hỏi thầy, nhất định phải dùng hết sức mình.”
“Thưa thầy, thầy cũng hy vọng em thắng ạ?” Tô Thanh Hòa tò mò hỏi. Cô còn tưởng là bác sĩ Sở sợ mất mặt.
“Cho dù là thầy hay em thắng đều được. Không cần đặt nặng vấn đề đấy, nhất định phải dùng hết toàn lực ứng phó. Đè bẹp ba tên kia.” Bác sĩ Sở tràn đầy khí phách. Sau đó chắp tay sau lưng rời đi.
Đồ đệ mình dạy dỗ chiến thắng thì sao? Tất nhiên là tốt! Đồ đệ thắng, là trò giỏi hơn thầy, người làm thầy càng nở mày nở mặt.