Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 444 - Chương 444 - Cuộc Thi 1

Chương 444 - Cuộc thi 1
Chương 444 - Cuộc thi 1

Chương 444: Cuộc thi 1

Chưa thấy ai nói trò giỏi hơn thầy thì người khác sẽ đi châm biếm thầy. Ai mà không hy vọng sẽ dạy dỗ được học trò ưu tú hơn mình chứ?

Khóe môi bác sĩ Sở không khỏi nhếch lên. Lần thi đấu này, hai thầy trò cạnh tranh với người khác, phần thắng vẫn lớn hơn.

Cuối tháng một, khoa ngoại bắt đầu cuộc thi.

Sau cuộc thi, hai ngày sau sẽ đại biểu khoa đi thi đấu giao hữu.

Trong văn phòng, bốn bác sĩ bao gồm cả bác sĩ thực tập Tô Thanh Hòa đều cúi đầu làm bài.

Chủ nhiệm Chu cùng hai vị phó chủ nhiệm khoa không tham gia. Bọn họ lớn tuổi rồi, hơn nữa bọn họ cũng là cán bộ của khoa, vì thế không cùng ganh đua với các bác sĩ khác.

Đối với Tô Thanh Hòa mà nói bài thi lý thuyết vẫn rất đơn giản. Cô đọc sách giáo trình, các loại sách y học, còn có các trường hợp mắc bệnh, nhiều không kể xiết. Ngay cả chính cô có đếm cũng đếm không hết.

Lưu loát cúi đầu viết xoành xoạch, rốt cuộc Tô Thanh Hòa cũng làm xong bài. Sau đó cúi đầu kiểm tra.

Ngẩng đầu lên thì thấy các bác sĩ khác còn đeo kính lão cúi đầu viết.

Tô Thanh Hòa nhanh chóng cúi đầu kiểm tra lại bài làm.

Chủ nhiệm Chu bước qua, nhìn thấy cô đang kiểm tra bài thi, mắt hơi liếc một cái, thấy Tô Thanh Hòa đã làm xong, hơn nữa ông ta nhìn sơ qua thì thấy làm đúng rất nhiều câu.

Nếu như không phải là sợ ảnh hưởng đến Tô Thanh Hòa kiểm tra bài thi, thì ông ta đã cầm lấy bài của cô mà xem qua.

Cô bé Tiểu Tô này, thật đúng là không đơn giản. Chẳng trách dám cùng các bác sĩ lâu năm trong nghề thi thố, thật đúng là cũng có chút bản lĩnh.

Chủ nhiệm Chu nhớ tới lời của người bạn học cũ kia, nói học sinh của bà ấy là một thiên tài y học, hy vọng mình có thể bồi dưỡng, ông ta còn nghĩ dù có là thiên tài thì cũng phải từ từ trưởng thành. Bây giờ xem ra, vị thiên tài này đã trưởng thành rất nhiều rồi.

Cũng không biết phương diện tri thức phẫu thuật trị liệu đã học đến đâu rồi.

Đứng một lúc, chủ nhiệm Chu chắp tay sau lưng, bước đi.

Tô Thanh Hòa kiểm tra xong bài thi, đợi đến khi hết giờ mới nộp cùng các bác sĩ khác.

Ba vị chủ nhiệm văn phòng lập tức tiến vào chấm thi.

“Lão Sở, ông thi thế nào?”

Bác sĩ Chu cười hỏi, hiển nhiên ông ta rất tự tin vào bản thân.

Bác sĩ Sở bưng chén nước trả lời: “Vẫn vậy.”

Bác sĩ Điền nói: “Tôi cảm thấy cũng ổn. Nếu như tôi thi được, thì phải cảm ơn các vị rồi.”

Bác sĩ Lý cười tủm tỉm: “Đừng nói quá sớm, người với người thể nào cũng có người hơn.”

Mọi người trò chuyện trêu đùa nhau một lát, đều mang theo vẻ mặt vô cùng tự tin tản ra bận việc của mình. Là cộng sự bao nhiêu năm trong khoa, bọn họ đều hiểu rõ thực lực của từng người. Tranh đấu so bì, mấy năm qua, thực lực của họ cũng được nâng cao, trình độ xấp xỉ nhau. Không có nhiều chênh lệch, chẳng qua là mỗi người đều có sở trường riêng mà thôi.

Một tiếng sau, bài thi đã được chấm xong.

Vì để công bằng, ba vị chủ nhiệm đều cùng nhau chấm. Sau đó tính trung bình.

Chủ nhiệm Chu dẫn theo hai vị phó chủ nhiệm khác ra khỏi phòng, trên mặt có chút vi diệu. Thậm chí còn có chút xấu hổ, lại có chút hưng phấn.

Bọn họ nhìn các bác sĩ, sau đó lại quay sang nhìn Tô Thanh Hòa, có chút muốn nói lại thôi.

Bác sĩ Chu lên tiếng: “Chủ nhiệm à, ông tuyên bố điểm đi, bọn tôi đều là đồng sự làm việc với nhau bao lâu nay, cho dù kết quả như thế nào thì chúng tôi cũng chấp nhận.”

Chủ nhiệm Chu cười ha hả, vấn đề ở đây không phải là ông có thể chấp nhận được không mà là bốn người các ông có chấp nhận được không ấy!

Tô Thanh Hòa cũng có chút hồi hộp, bởi vì người chấm thi rất nhiều, hơn nữa bài thi còn có cả câu lý thuyết và câu phân tích, hệ thống cũng không thể chuẩn xác tính điểm.

Chủ nhiệm Chu ho khan: “Lần này mọi người đều làm rất tốt, nhưng mà Tiểu Tô làm tốt hơn một chút. Các vị cần phải đọc nhiều sách hơn nữa. Học tập là không có giới hạn.”

Mấy bác sĩ nghe thấy kết quả thì lập tức ngây ngẩn cả người. Ý của chủ nhiệm là sao?

“Tiểu Tô là ai?” Bác sĩ Điền ngơ ngác hỏi. Hiển nhiên là đã loại trừ Tô Thanh Hòa ra rồi.

Bác sĩ Sở cười ha hả, lớn giọng nói: “Thanh Hòa à, em làm tốt lắm, không phụ sự kỳ vọng và công dạy dỗ của thầy. Người trẻ tuổi, không được kiêu ngạo, nhất định phải bình chân như vại.”

Bác sĩ Chu, bác sĩ Điền, bác sĩ Lý: “…” Ôi chao, bọn họ thế mà lại thua học sinh của lão Sở.

Mấy người đều nhìn về phía Tô Thanh Hòa.

Tô Thanh Hòa vội cúi đầu, ngại ngùng nói: “Đều là nhờ có các thầy chỉ bảo.” Các thầy, em xin lỗi, em cũng vì tinh tệ mà thôi!

Bình Luận (0)
Comment