Chương 445: Cuộc thi 2
Cô cố đè nén trái tim muốn nhảy cẫng lên của mình, ha ha ha ha, cuối cùng thì cô đã cách 1000 tinh tệ gần hơn một bước rồi. Hơn nữa vì có cuộc thi này cho nên vừa nãy cô còn được 50 tinh tệ nữa.
Lúc này chủ nhiệm Chu đã không còn xấu hổ nữa, cho nên bây giờ ông ta chỉ có vui mừng, cười ha hả: “Tiểu Tô à, khá lắm, khoa của chúng ta có tài năng mới rồi đây. Hơn nữa còn rất ưu tú. Sau này trong khoa sẽ tạo điều kiện cho em được rèn luyện, nhất định phải nhanh chóng học thành tài nhé. Làm bác sĩ cũng không thể chỉ biết đến thi cử.”
Nghe thấy chủ nhiệm Chu nói vậy, trong lòng các bác sĩ cuối cùng cũng nghĩ ra.
Đúng vậy, làm bác sĩ thì không thể chỉ nghĩ đến thi cử. Cô bé Tiểu Tô này có thể nhảy lớp, chứng minh đầu óc rất thông minh lanh lợi. Thanh niên thi viết đương nhiên là tốt hơn bọn họ, đó cũng là chuyện bình thường. Đâu phải là không tiếp thu được. Chẳng phải buổi chiều còn có một cuộc thi thực hành nữa sao?
Mặc dù nói như thế, nhưng mà các bác sĩ vẫn có chút bị ảnh hưởng.
Trước đây bọn họ tự nhận chính làm bác sĩ bao năm nay, kinh nghiệm phong phú, vô địch thiên hạ không có đối thủ, lúc này đều nhận rõ sự thực. Quả đúng là học tập không có giới hạn mà.
Sau đó không hẹn mà cùng nhau quay sang nhìn Tô Thanh Hòa đang nói chuyện với bác sĩ Sở.
Thấy vẻ mặt tự hào khoe khoang của bác sĩ Sở, một đám người ôm ngực giống như vạn tiễn xuyên tim.
Nếu biết trước Tiểu Tô thông minh như vậy, làm gì có chỗ của lão Sở?
Ngày đó ông ta còn không tới, tự dưng lại nhặt được trò giỏi!
Đè xuống cơn đau nhức trong lòng, mấy bác sĩ lại cùng chung kẻ địch, buổi chiều thi đấu nhất định không thể thua lão Sở, không thể để cho lão già kia huênh hoang. Nếu không sau này tính nết của ông ta lại vênh váo hơn trước.
Cuộc thi chiều chỉ có một phó chủ nhiệm ở lại văn phòng trực ban, những người khác đều đến phòng thi.
Các ca bệnh của cuộc thi khám bệnh lâm sàng lần này đều là rút thăm quyết định.
Tổng cộng có năm ca bệnh khác nhau. Sau khi các bác sĩ rút thăm, trên mặt đều nở nụ cười vi diệu, hiển nhiên đều cảm thấy rất hài lòng với kết quả mình rút thăm.
Tô Thanh Hòa cũng tiện tay rút một cái – cắt bỏ phần gan bị hỏng.
Hai người một nhóm thi đấu. Do chủ nhiệm Chu và một phó chủ nhiệm khoa chấm điểm. Tô Thanh Hòa bị lẻ ra, bị xếp sau cùng.
Đến lượt Tô Thanh Hòa, thì các bác sĩ thi xong đều nhìn chằm chằm Tô Thanh Hòa. Muốn nhìn xem trình độ học vấn của Tô Thanh Hòa đã đạt đến mức nào.
Tô Thanh Hòa bước đến chỗ bàn mổ, điều chỉnh trạng thái như về với phòng học giả tưởng thực hiện phẫu thuật cho người bệnh ảo. Mặc dù bây giờ người bệnh là ma nơ canh, nhưng mà quy trình phẫu thuật đã ghi tạc trong đầu.
Thấy Tô Thanh Hòa cầm dao phẫu thuật làm động tác cắt kim loại, bác sĩ Sở đang định nhắc nhở thì bị bác sĩ Chu ngăn cản.
Những người khác đều im lặng xem Tô Thanh Hòa phẫu thuật, sau đó trong đầu suy nghĩ, nếu như dùng cách này trên cơ thể người bệnh thực tế, liệu nó có tốt hơn so với phương pháp trước kia của bọn họ hay không.
Đối với người làm y, mỗi khi xuất hiện phương pháp y học mới, sẽ không trực tiếp phủ nhận mà sẽ đưa ra nghi vấn, sau đó tiến hành thí nghiệm.
Động tác tay của Tô Thanh Hòa thoăn thoắt, rất nhanh đã làm xong thực nghiệm.
Sau khi thi xong, chủ nhiệm Chu và các bác sĩ đều vây quanh bàn mổ của Tô Thanh Hòa, bắt đầu thảo luận.
“Phương pháp này của Tiểu Tô rất khác lạ, nhưng mà nhìn thì không cảm thấy có vấn đề. Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm làm việc của tôi. Phương pháp Tiểu Tô sử dụng để cắt bỏ phần gan bị hỏng, gây tổn hại nhỏ nhất cho gan.”
“Có vẻ rất hay, chính là không biết kết quả thế nào?”
Tô Thanh Hòa: “…” Cô quên mất, thứ cô học là phương pháp cắt bỏ của sau này.
Vẻ mặt chủ nhiệm Chu ngưng trọng nhìn Tô Thanh Hòa, nói: “Tiểu Tô này, bây giờ các thầy không biết phải cho điểm em thế nào. Các thầy cần phải làm một thí nghiệm đối với phương pháp giải phẫu của em. Mấy ngày nữa mới có thể đưa ra đáp án.”
Tô Thanh Hòa vội vàng gật đầu, chỉ cần không phải lập tức phủ định thì cô vẫn có cơ hội.
Tối đến, khi Tô Thanh Hòa đang tập Thái Cực quyền trong ký túc xá, thì các bác sĩ và ba vị chủ nhiệm còn đang tiến hành thí nghiệm trên cơ thể thỏ.
Người mổ chính là chủ nhiệm Chu và hai vị phó chủ nhiệm.
Còn các bác sĩ thì mặc áo phẫu thuật đứng bên cạnh, miệng đeo khẩu trang, vẻ mặt hưng phấn nhìn ba vị chủ nhiệm phẫu thuật.
Học theo phương pháp của Tô Thanh Hòa, sau khi cắt một phần gan của con thỏ, sau đó lại nhanh chóng khâu lại, con thỏ vẫn còn sống. Ngoại trừ có chút suy yếu, nhưng hoàn toàn còn sống.
Mấy người hưng phấn nhìn con thỏ đang hoạt động, vui mừng reo lên: “Thật sự thành công!”