Chương 486: Cảnh trong mơ 1
Trong bệnh viện quân y Tây Nam, Tô Thanh Hòa rời khỏi phòng thí nghiệm, đi về nhà với vẻ mặt mỏi mệt.
Đồ ăn trong không gian trữ vật đã có sẵn, không cần phải chế biến, cô trực tiếp lấy ra vừa ăn vừa xem tài liệu.
Cô chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc để buổi tối tiếp tục tiến hành nghiên cứu trong phòng học, phải nhanh chóng làm ra mấy thứ này.
“Đinh… Hữu nghị nhắc nhở, còn 30 giây nữa là đến thời gian quan sát bạn lữ quân nhân, video quan sát dài một phút. Xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
Tô Thanh Hòa vội vàng buông chén đũa, sau đó tiến vào hệ thống.
…
Tô Thanh Hòa vừa nhắm mắt đã nhanh chóng tiến vào hệ thống, thấy trong giao diện có một đoạn video. Hình ảnh của video đen như mực, giống như được quay ở ngoài trời.
Cố Trường An đang luyện vác nặng. Vì vết thương trên bả vai anh vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn, cho nên anh không luyện lực cánh tay, mà luyện lực chân.
Hình ảnh dần rõ hơn, Tô Thanh Hòa thấy trán Cố Trường An chảy đầy mồ hôi, bộ dạng huấn luyện rất nghiêm túc.
Sân huấn luyện tối đen chỉ có ngọn đèn heo hắt nằm dưới đất, cảnh tượng khá quạnh quẽ. Ngẫu nhiên có binh sĩ trực ban đổi ca, sẽ nhìn vài lần. Sau đó tiếp tục phiên trực.
Chưa được một phút, đôi mắt của Tô Thanh Hòa đã đỏ hoe.
Hình ảnh kết thúc, Tô Thanh Hòa lau nước mắt.
Trước kia cô chỉ biết Trường An đang huấn luyện, lúc tận mắt nhìn thấy anh huấn luyện, mới biết được nó vất vả đến nhường nào.
Quân đội khác với bệnh viện, thăng quan tiến chức càng khó khăn hơn. Không có quân công thì không khả năng thăng tiến, nhưng quân công có nghĩa là phải đổ máu hy sinh. Trường An mới làm quân nhân chưa đầy hai năm, có thể thăng chức nhanh như vậy, thì anh phải chịu những thứ mà người thường không thể nào tiếp nhận được.
Một lát sau, Tô Thanh Hòa nhận được bốn tinh tệ từ huấn luyện của Trường An.
Trước kia Trường An huấn luyện giữa trưa và buổi tối cộng lại, cô chỉ nhận được hai tinh tệ. Bây giờ là bốn tinh tệ.
Trong hệ thống phán định, quân nhân cố gắng huấn luyện là chuyện chính đáng, cho nên thưởng không nhiều. Đối với Tô Thanh Hòa mà nói, mấy tinh tệ này không biết phải đổi lại bao nhiêu mồ hôi và máu của Trường An.
Trả bốn tinh tệ cho hệ thống, sau khi giúp Trường An trả nợ trước đó, Tô Thanh Hòa hỏi hệ thống: “Khi nào tôi có thể gặp Trường An.”
Một tuần có thể gặp mặt trong mơ một lần.
“Hôm nay có thể. Ký chủ có sử dụng không?”
Tô Thanh Hòa suy nghĩ một lát, mặc dù Trường An mới qua bên kia, nhưng hôm nay chắc chắn vẫn chưa quen. Dứt khoát gặp Trường An trong mơ để tâm sự.
“Hôm nay sử dụng.”
“Xin ký chủ kiên nhẫn đợi, sau khi bạn đời quân nhân tiến vào trạng thái ngủ, hệ thống sẽ báo cho ký chủ.”
Lúc này Tô Thanh Hòa mới rời khỏi hệ thống. Lần nữa đến bên cạnh bàn, thức ăn cũng đã lạnh, cô hâm nóng lại thức ăn, ăn một ít, rồi vội vàng đi rửa mặt nằm trên giường.
Bởi vì Trường An vẫn chưa ngủ, cô quyết định đi vào trong phòng nghiên cứu thuốc ức chế miễn dịch bản cải tiến. Kết quả chờ đến khi cô tiến hành thí nghiệm được một nửa, vẫn chưa nghe thấy tin tức từ hệ thống: “Hệ thống, vẫn chưa xong sao?”
“Bạn đời quân nhân chưa chìm vào giấc ngủ.”
“Đã trễ như vậy rồi, sao Trường An vẫn còn chưa ngủ?” Tô Thanh Hòa tiếp tục làm thí nghiệm.
Một bên khác, Trương An đang nằm trên giường, ôm chăn lăn qua lộn lại. Rất nhớ Thanh Miêu Nhi. Nhớ cũng chẳng biết phải làm gì.
Vừa nhắm mắt thì Thanh Miêu Nhi lại chạy vào trong đầu, hoàn toàn ngủ không được.
Anh muốn ôm cơ thể mềm mại của Thanh Miêu Nhi ngủ, còn muốn, còn muốn làm chuyện xấu nữa…
Cố Trường An kéo chăn che kín mặt mình, cảm thấy bản thân càng ngày càng tệ.
Mãi cho đến nửa đêm, Cố Trường An mới ngủ.
Sau khi làm xong thí nghiệm Tô Thanh Hòa mới nhận được thông báo của hệ thống. Lúc này cô đang ghi chép số liệu, nhìn qua đồng hồ, thì trời đã rạng sáng.
“Có làm phiền đến Trường An không nhỉ, đã trễ như vậy rồi.” Tô Thanh Hòa đau lòng.
“Không đâu, bạn đời quân nhân đang trong trạng thái ngủ say.”
Tô Thanh Hòa lúc này mới yên tâm, sau đó nằm trên giường nhắm mắt lại, chờ hệ thống kết nối sóng não của cô vào sóng não của Trường An.
“Xin ký chủ tạo cảnh trong giấc mơ.”
Tô Thanh Hòa luôn muốn sau này có thể sống trong căn nhà có ba phòng nhỏ, thế là lập tức tạo nên một căn nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách.
Ký túc xá trong quân khu, khóe miệng Cố Trường An hơi nhếch lên. Anh đang nằm mơ, trong mơ, anh được về nhà. Ở trong căn nhà của anh và Thanh Miêu Nhi.
“Thanh Miêu Nhi, anh rất nhớ em.”
“Chẳng phải mới gặp đó sao.” Tô Thanh Hòa cười nói: “Trường An, anh bình thường đừng khiến bản thân quá mệt mỏi, phải biết chăm sóc mình. Nếu để em biết anh quá cực khổ, em sẽ rất đau lòng đó. Phải bảo vệ mình thật tốt. Anh phải nuôi người của em cho thật tốt nhé.”