Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 487 - Chương 487 - Cảnh Trong Mơ 2

Chương 487 - Cảnh trong mơ 2
Chương 487 - Cảnh trong mơ 2

Chương 487: Cảnh trong mơ 2

Cố Trường An nghe lời gật đầu: “Thanh Miêu Nhi này, phòng rất rộng rãi, chúng ta đón mẹ đến ở cùng đi, như vậy lúc anh không có trong nhà thì cũng có người ở bên cạnh em.”

“Vâng, chờ chúng ta có thời gian sẽ đi đón cha mẹ.” Tô Thanh Hòa thỏa mãn cười nói, sau đó ôm Cố Trường An hôn một cái. Thầm nghĩ trong lòng, dù sao cũng ở trong mơ, không cần cố kỵ. Ai bảo Trường An nhà cô lại khiến người thích đến vậy cơ chứ.

Cố Trường An được hôn, trong lòng nhanh chóng nở hoa, rất muốn ôm Thanh Miêu Nhi làm chuyện xấu. Anh vòng tay ôm lấy Thanh Miêu Nhi, hôn lên môi cô, lên cổ, lên đôi gò bồng “màn thầu” mềm mại nữa…

Trong lòng anh hơi có cảm giác thỏa mãn, nhưng cảm thấy rất kỳ lạ, sao lại cứ cảm thấy chân thực đến vậy.

Đột nhiên, hình ảnh chuyển đổi, anh mở to mắt. Xung quanh đen như mực, lạnh như băng, đâu còn cảnh tượng ấm áp trước đó.

“Thì ra đang nằm mơ…” Cố Trường An thở dài. Đang chuẩn bị nằm xuống, phát hiện phía dưới hơi lành lạnh. Duỗi tay lần mò, khuôn mặt nhanh chóng rạn vỡ.

Lúc Tô Thanh Hòa tỉnh lại. Bấy giờ đã là hơn năm giờ sáng.

Cô sờ cơ thể của mình, đỏ mặt ho khan. Quyết định sau này ở trong mơ cứ thành thật nói chuyện phiếm với Trường An là được rồi.

Cô không định ngủ tiếp, trực tiếp đi vào trong sân huấn luyện đánh thái cực quyền.

Đợi đến khi bước ra, đã là sáu giờ. Thế là rời giường rửa mặt ăn sáng.

Để sớm hoàn thành ca phẫu thuật còn lại, Tô Thanh Hòa đi vào phòng thí nghiệm trong bệnh viện.

Hiện giờ mặc dù đồ vật trong phòng thí nghiệm không tính là quá tiên tiến, thế nhưng thứ cần đều có đủ, không cần phải tốn tinh tệ để mua.

Biết Tô Thanh Hòa trời vừa sáng đã chui vào phòng thí nghiệm, mấy bác sĩ khoa ngoại đều hiểu ra vì sao Tô Thanh Hòa còn trẻ như vậy đã có thể học được đến trình độ này.

Ông trời thương người cần cù, có bao người ở cái độ tuổi này của cô, cứ một lòng một dạ với nghiên cứu chứ.

Một số người tình nguyện ngủ nhiều hơn một giờ, cũng không tình nguyện tiếp nhận thêm tri thức.

Để sớm hoàn thành thuốc, Tô Thanh Hòa liên tục mấy ngày không ngủ không nghỉ ngâm người trong phòng thí nghiệm. Hai ngày trôi qua, cuối cùng thuốc mà Tô Thanh Hòa nghiên cứu đã hoàn thành.

Dù sao có sẵn tư liệu trước mắt, nên Tô Thanh Hòa cứ dựa theo phương hướng đó mà suy luận, chậm rãi nghiên cứu ra thuốc.

Tô Thanh Hòa đã sử dụng thuốc này trên chuột bạch. Sau đó bắt đầu quan sát.

Trước đó cô có dùng thuốc này trên chuột bạch, nhưng về sau lại xuất hiện một vài phản ứng không tốt. Lần này đã thay đổi phương pháp, chắc sẽ không xảy ra vấn đề. Một khi thành công, có thể thí nghiệm lâm sàng.

Ngay lúc Tô Thanh Hòa đang ở trong phòng thí nghiệm thử nghiệm trên chuột bạch, giáo sư Hùng phong trần mệt mỏi đi tới bệnh viện Tây Nam, chuẩn bị tạm giữ chức ở chỗ này.

Đối mặt với giáo sư Hùng vừa đến, viện trưởng Hình nở hoa trong bụng.

Có thể kéo lão giáo sư khoa ngoại của đại học y khoa thủ đô đến, chứng minh rằng thực lực của bệnh viện quân y Tây Nam bọn họ, nếu khiến giáo sư Hùng ở lại nơi này luôn, vậy thì không thể nào tốt hơn.

Viện trưởng Hình không nói hai lời nhanh chóng sắp xếp xong xuôi.

“Tôi ở lại ký túc xá bệnh viện, chủ yếu là gần phòng thí nghiệm. Tôi muốn nghiên cứu cùng với Tiểu Tô.”

“Không vấn đề gì, giáo sư Hùng ông yên tâm đi, chúng tôi đã giúp đỡ đồng chí Tô Thanh Hòa nhiều nhất có thể, hiện tại phòng thí nghiệm trên cơ bản đều do cô ấy sử dụng, mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn bận rộn, chúng tôi vẫn luôn chú ý đến cô ấy, Có điều vì không muốn làm cô ấy áp lực, nên vẫn luôn không hỏi về tiến độ. Dù sao nghiên cứu thuốc không dễ dàng. Ngoài ra nội bộ chúng tôi không còn cách nào cung cấp cho cô ấy trợ lực khác.”

Giáo sư Hùng nghe Tô Thanh Hòa đang tiến hành nghiên cứu, liên tục muốn đứng dậy: “Phải nói sớm chứ, tôi không cần phải ở đây phí thời gian như vậy.”

Sau đó quay người chạy khỏi.

Vẻ mặt Tô Thanh Hòa tươi cười từ trong phòng thí nghiệm bước ra. Cô vừa mới quan sát khoảng một giờ rồi. Cho động vật uống thuốc mà không có phản ứng xấu nào xảy ra, nói cách khác, trước mắt đã thành công được một nửa. Hiện tại tiếp tục quan sát một lát nữa là được.

Vừa bước ra thì gặp giáo sư Hùng, Tô Thanh Hòa ngạc nhiên tưởng là mình hoa mắt. Không phải lão giáo sư đã về Bắc Kinh rồi sao?

Giáo sư Hùng nhìn thấy Tô Thanh Hòa, vẻ mặt hưng phấn: “Tiểu Tô ơi, bây giờ cháu đi ra nghỉ ngơi à? Thí nghiệm thế nào, có cần bác làm phụ tá cho cháu không? Nói đến trước kia bác cũng từng làm phụ tá cho thầy của mình, kinh nghiệm rất phong phú đấy.”

Bình Luận (0)
Comment