Cảm ơn bạn dohaanh99 và thanhvan1703 đã gửi kim phiếu cho truyện ^^
Chương 488: Thử nghiệm
Tô Thanh Hòa: “… Giáo sư Hùng, sao cháu có thể để bác làm phụ tá cho mình được chứ, chủ nhiệm Chu đã nói, mấy ngày nữa sẽ điều sinh viên thực tập đến cho cháu.”
Giáo sư Hùng nói: “Sinh viên thực tập sao có thể bằng bác chứ, bác có thể làm tốt hơn họ, đợi khi nào cháu lại vào phòng thí nghiệm, bác sẽ đi với cháu.” Về phần mặt mũi gì đó, không quan trọng. Quan trọng nhất là giúp đỡ Tiểu Tô hoàn thành thí nghiệm. Chỉ có điều thí nghiệm này dù sao cũng là của Tiểu Tô, ông ta tự tiện gia nhập thì không thích hợp, nhưng làm phụ tá thì không vấn đề.
Tô Thanh Hòa khó xử nói: “Giáo sư Hùng, thí nghiệm thuốc ức chế đã hoàn thành, bây giờ đang quan sát phản ứng của chuột bạch.”
“Nhanh vậy sao?” Giáo sư Hùng giật mình. Ông ta còn tưởng rằng Tô Thanh Hòa vừa mới bắt đầu.
“Trước đó cháu vẫn luôn nghiên cứu phương diện này, nên không nhàn rỗi. Hai ngày trước có đột phá quan trọng, không ngờ lại đột phá giai đoạn nút thắt.”
Ánh mắt của giáo sư Hùng sáng lên: “Tiểu Tô… Bác không biết phải nói cái gì nữa, chuyện này, bác sẽ giúp cháu quan sát phản ứng lâm sàng của vật thí nghiệm, cháu cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Cháu thế mà có bản lĩnh lớn đấy.”
Tô Thanh Hòa khá là xấu hổ, cô chỉ suy luận theo hướng ngược lại, nói khó nghe một chút đó chính là sao chép…
Giáo sư Hùng nói là giữ lời, ở trong phòng thí nghiệm quan sát đúng hai ngày, không ngủ không nghỉ. Ngay cả ăn cũng xử luôn trong phòng thí nghiệm, dáng vẻ cực kỳ điên cuồng. Hơn nữa ngoài con vật mà Tô Thanh Hòa sử dụng ra còn tiến hành thí nghiệm trên một con khác.
Kết quả bất kể con nào lúc kiểm tra triệu chứng bệnh tật đều bình thường.
“Đây là một đột phá lớn trong giới y học. Vươn lên khỏi giới y học trong nước.” Giáo sư Hùng ghé mắt nhìn những con động vật nhảy loạn trên đài thí nghiệm, kích động đến nổi chảy nước mắt.
Lúc này Tô Thanh Hòa đang thương lượng với bệnh nhân.
Mặc dù thuốc đã thí nghiệm thành công, nhưng vẫn chưa có người sử dụng qua. Loại phẫu thuật này cũng là lần đầu tiên tiến hành ở trong nước. Cần phải xác định bệnh nhân có tiếp nhận loại phẫu thuật này hay không.
Bệnh nhân là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi giờ phút này yếu ớt nhìn Tô Thanh Hòa: “Nếu như thất bại, tôi có thể sống được bao lâu?”
“Có lẽ chỉ vài ngày. Nhưng nếu thành công, thì sống được được rất lâu.”
“Bác sĩ Tô, tôi tin cô, bọn họ đều nói cô rất giỏi, tôi tin cô. Tôi muốn sống.”
…
Được bệnh nhân tín nhiệm như vậy, Tô Thanh Hòa cảm nhận thấy tinh thần trách nhiệm và vinh dự của người làm bác sĩ.
Lúc bệnh nhân đồng ý tiếp nhận chữa trị, cũng chính là lúc họ giao tương lai của mình vào trong tay bác sĩ.
Rời khỏi phòng bệnh, Tô Thanh Hòa nhanh chóng trở lại văn phòng tìm chủ nhiệm Chu để báo cáo tình hình. Hôm qua ở trong phòng cô đã sử dụng thuốc trên bệnh nhân mô phỏng để tiến hành ca phẫu thuật tương tự, kết quả rất khả quan. Khiến cô càng có lòng tin với ca phẫu thuật lần này.
Sau khi về nhà, dù khuya nhưng cô vẫn luyện tập thêm mấy lần nữa ở phòng học mô phỏng. Như thế sẽ nắm chắc hơn. Bệnh nhân tín nhiệm mình, mình cũng phải lấy ra hết sức lực.
“Tiểu Tô, thành công, thành công rồi.” Giáo sư Hùng kích động chạy đến phòng làm việc.
Tô Thanh Hòa đang chuẩn bị báo cáo tình hình cho chủ nhiệm Chu, nhìn thấy dáng vẻ của giáo sư Hùng, ngạc nhiên nói: “Giáo sư Hùng, bác sao thế ạ?”
“Tiểu Tô, phương hướng nghiên cứu thuốc ức chế của cháu rất chính xác, những thứ kia, thí nghiệm trên cơ thể sống không có vấn đề gì, cháu thành công rồi!”
Khuôn mặt giáo sư Hùng kích động không thôi, còn vui hơn cả khi ông ta thành công.
Chủ nhiệm Chu nghe vậy thì nhìn sang Tô Thanh Hòa: “Tiểu Tô, nghiên cứu của cháu thành công ư?”
Trong phòng làm việc, nhưng người khác cũng nhìn Tô Thanh Hòa, bọn họ biết gần đây Tô Thanh Hòa đang nghiên cứu thứ gì. Nếu thành công, thì cấy ghép nội tạng không còn là giai đoạn thí nghiệm nữa, mà là đi theo hướng lâm sàng.
“Tiểu Tô, thí nghiệm của cháu đã thành công?” Chủ nhiệm Chu ngạc nhiên nói.
Tô Thanh Hòa gật đầu: “Đúng vậy chủ nhiệm Chu, cháu đang chuẩn bị báo cáo chuyện này, cháu cảm thấy có thể tiến hành ca phẫu thuật kia, cháu rất có niềm tin.”
Chủ nhiệm Chu kích động đứng lên, ông ta luôn tin tưởng năng lực của Tô Thanh Hòa.
“Tối, quá tốt rồi, lần phẫu thuật này bác thực hiện với cháu. Nếu như thất bại, bác sẽ gánh mọi trách nhiệm.” Loại phẫu thuật này sẽ khiến người trẻ tuổi áp lực. Tương lai của lớp trẻ còn rất dài.
Giáo sư Hùng nói: “Tôi cũng sẽ đi theo. Tôi phải chứng kiến một kỳ tích lớn trong giới y học.”
Tô Thanh Hòa nhìn chủ nhiệm Chu và giáo sư Hùng, trong lòng cực kỳ kích động. Những người quanh cô đều là người tốt, thế nên không có bất cứ lý do gì mà cô không cố gắng.