Chương 489: Phẫu thuật 1
Bước ra khỏi phòng làm việc, sau khi cơm nước xong xuôi Tô Thanh Hòa chuẩn bị về nhà xem tài liệu.
Vừa về đến nhà, cô lập tức nhận được thông báo từ hệ thống, có thể quan sát Trường An.
Cô nhanh chóng gục xuống bàn, nhắm mắt tiến vào hệ thống. Rất nhanh đã nhìn thấy hình ảnh liên quan đến Trường An. Trong hình, Trường An đang hành quân, đồ trên người rất tinh giản, hình như là đang trong quá trình chấp hành nhiệm vụ.
Nét mặt Trường An nghiêm túc, hoàn toàn không buông lỏng giống với lúc còn ở nhà. Chỉ là Tô Thanh Hòa có thể nhìn thấy, một bàn tay của anh đang xoa ở vị trí trái tim.
Hình ảnh nhanh chóng kết thúc, cũng đủ làm Tô Thanh Hòa hài lòng.
Mỗi ngày đều vất vả nhưng có thể nhìn Trường An một lúc, nhìn anh cố gắng, cô cũng được truyền chút năng lượng. Công việc khó khăn thì có là gì, công việc của Trường An còn khó khăn hơn, nguy hiểm hơn, nhưng lại không được phép chùn bước.
Chẳng qua hiện giờ Trường An đang làm nhiệm vụ, buổi gặp nhau ngày mai trong mơ không cách nào tiến hành được.
Một bên khác, Cố Trường An đang hành quân. Lần này cấp trên đã ra chỉ thị rõ ràng, đối phương có thể phát động chiến tranh. Lần này, có lẽ là phải bắt đầu một chiến dịch lớn. Không còn là những trận đánh nhỏ lẻ tẻ như trước. Cho nên lần này bọn họ phải ra tiền tuyến, đứng ở tuyến đầu chống địch.
Nếu là lúc trước, Cố Trường An chắc chắn sẽ sợ hãi không dám đi. Bây giờ anh cũng sợ hãi, sợ không thể nhìn thấy được Thanh Miêu Nhi. Nhưng anh càng sợ kẻ địch lại xâm lấn đất nước của bọn anh hơn, khiến Thanh Miêu Nhi, và tương lai con cái không được sống yên ổn.
Làm một người đàn ông, có chết cũng phải bảo vệ nhà của mình.
Anh quay đầu, ánh mắt nhìn về phía bệnh viện Tây Nam. Do cách khá xa nên đương nhiên sao mà có thể nhìn thấy được.
Lúc này trong lòng anh cảm thấy bản thân rất may mắn, may mắn Thanh Miêu Nhi không biết chuyện anh đi tiền tuyến, nếu không lại lo lắng. Lần này anh nhất định phải thật tốt, không thể bị thương, không thể khiến cho Thanh Miêu Nhi khiếp sợ.
Đường xá xa xôi, không cách nào ngồi xe, gặp con đường tương đối dốc, phải đi từ từ, đi bộ khoảng hai ngày, mới đến được tiền tuyến. Nơi này đã có đồn trú của một đại đội. Các binh sĩ đằng sau lục tục tới.
Sau khi đưa tin, đoàn người nhanh chóng đi tới nhà ăn dùng cơm. Cuối cùng mới được buông lỏng, Cố Trường An xoa trái tim, gặm quân lương.
“Trung đội trưởng, cậu nhớ vợ à.” Lão binh đội bảy xúm lại.
Hiện tại Cố Trường An đã được thăng chức làm trung đội trưởng đội hai, dẫn nhiều binh hơn. Có điều bởi vì lúc trước anh từng làm tiểu đội trưởng đội bảy, cho nên binh sĩ đội bảy vẫn không có quy củ gì với anh, vẫn đùa giỡn với anh như bình thường.
“Đâu có.” Cố Trường An không thừa nhận nói.
“Gì mà không có chứ, lần trước lúc ở kí túc xá không phải cậu len lén khóc thút thít sao, chúng tôi biết hết đấy. Không có gì phải đau buồn đâu, nghĩ thoáng chút.” Lão binh lơ đễnh nói.
Cố Trường An ngây người, sau đó trong lòng cực kỳ xấu hổ, ngoài mặt nghiêm túc nói: “Vương Quốc Khánh tranh thủ mà ăn đi, đợi lát nữa còn phải đi đường nữa đó.”
Lão binh Vương Quốc Khánh lập tức cười chạy đi, đây là trung đội trưởng xấu hổ đấy. Người trẻ mà, vừa kết hôn là phải nhớ nhau chứ, người nào mà không biết, có gì phải xấu hổ.
Nhưng mà Cố Trường An thật sự không xấu hổ, bởi vì lần trước anh phát hiện trên quần mình đều là… Anh cứ tưởng xảy ra chuyện lớn, không biết phải xử lý như thế nào. Thanh Miêu Nhi nói, đây đều là hạt giống con anh. Cho nên trong lòng anh cực kỳ khó chịu, cảm thấy mình rất vô dụng, ngủ một giấc mà có thể làm ra những chuyện này.
Về sau anh lén đi hỏi quân y, phải làm sau để bổ cứu, kết quả mới biết được nguyên nhân. Thì ra cho dù có bao nhiêu hạt giống, cũng chỉ có một hạt có thể sống sót. Hơn nữa khi những hạt giống đó không còn sống, không sống thì không phải con cái. Cần cho hạt giống hợp thể với Thanh Miêu Nhi, mới có thể có con.
Mặc dù đã hiểu rõ những chuyện này, thế nhưng tình huống đó quá mức mất mặt, cho nên trước lúc đi tìm quân y, anh còn khóc trong ký túc xá, bị các đồng chí thấy được. Cũng may trong ký túc xá ai cũng nghĩ là anh không nỡ xa Thanh Miêu Nhi mới khóc. Nếu không từ nay về sau không còn mặt mũi nào gặp người.
Nhìn thoáng qua bên ngoài nhà ăn, ánh mặt trời chói chang. Anh thở dài, rất muốn nhìn thấy Thanh Miêu Nhi. Mặc dù mấy ngày gần đây thường xuyên sẽ mơ tới, thế nhưng không có loại cảm giác chân thực như lần trước.
Không biết Thanh Miêu Nhi đang làm gì.
Bệnh viện quân y Tây Nam vì phối hợp với ca phẫu thuật mang tính trọng đại của Tô Thanh Hòa, toàn lực tìm kiếm nội tạng thích hợp. Giáo sư Hùng còn dựa vào mối giao thiệp của mình ở Bắc Kinh.