Chương 491: Thành công
“Cảm ơn các bác làm gì, là bọn bác phải cảm ơn cháu đấy. Tiểu Tô, phẫu thuật này của cháu là một sự nghiệp vĩ đại, sau này khoa ngoại của bệnh viện quân y Tây Nam chúng ta đều phải cảm ơn cháu đấy.”
“Chủ nhiệm, đây cũng là việc cháu nên làm. Cháu với các bác sĩ khác đều dâng hiến cả một đời cho y học, bây giờ cháu chỉ là đang đi trên con đường mà mọi người đã đi qua mà thôi. Mọi thứ mà cháu làm đều là việc mà vô số các nhân viên y tế khác đã làm qua.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy so với những người khác, thì một người làm ngành y được sự giúp đỡ của hệ thống như cô đây vẫn kém hơn rất nhiều. Ít nhất mọi người vẫn luôn kiên trì trong tình huống chưa biết kết quả, còn cô thì biết kết quả rồi, đương nhiên càng kiên trì dễ dàng hơn. Cho nên không thể kiêu ngạo tự mãn, còn cần phải nỗ lực nhiều hơn. Nếu không thì thật có lỗi với sự khen ngợi của mọi người dành cho cô.
Chủ nhiệm Chu vui mừng nhìn Tô Thanh Hòa, bây giờ ông ta cảm thấy rất may mắn, bản thân lúc đầu vì mối quan hệ với bạn học cũ, đồng ý nhận Tô Thanh Hòa đến bệnh viện, nếu không thì đã bỏ lỡ mất một hạt giống xuất sắc như thế này rồi.
Rửa mặt xong, Tô Thanh Hòa đích thân đến kiểm tra cho bệnh nhân, người thân của bệnh nhân ở bên ngoài vẫn luôn căng thẳng nhìn vào phòng bệnh, lại không thể vào được. Nhìn thấy Tô Thanh Hòa đến, cả nhà đều muốn đến cảm ơn Tô Thanh Hòa. Vợ của bệnh nhân còn kéo các con định quỳ xuống trước mặt Tô Thanh Hòa.
May mà bị người khác cản lại rồi.
Tô Thanh Hòa vội vàng nói: “Tôi vào khám cho bệnh nhân trước đã rồi mới có thể xác định được, mọi người hãy bình tĩnh.” Sau đó cô bước vào trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Thông qua hệ thống quét hình, Tô Thanh Hòa xác nhận mình phẫu thuật thật sự thành công rồi.
Người bên ngoài đều đang chờ đợi rất căng thẳng, qua một lúc, Tô Thanh Hòa đi ra, cười nói: “Trước mười hai giờ trưa không có phản ứng xấu nào, cho thấy mọi thứ đều tốt.”
Mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tô Thanh Hòa cũng không dám đứng chung với các người nhà bệnh nhân, cô lại quay về phòng làm việc mà đợi.
Mãi cho đến mười hai giờ trưa, cô vội vàng đi làm kiểm tra cho bệnh nhân, mới đi đến cửa thì nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống: “Đinh… Chúc mừng ký chủ đã chữa trị thành công cho một bệnh nhân với độ khó cấp 6-8, thưởng một nghìn tinh tệ.”
Lúc này Tô Thanh Hòa cuối cùng cũng xem như hoàn toàn yên tâm rồi, cô đi đến phòng bệnh nặng với tâm trạng điềm tĩnh.
Sau khi kiểm tra cho bệnh nhân một lần nữa, cô tuyên bố: “Biểu hiện của bệnh nhân đều bình thường, phẫu thuật rất thành công, kế tiếp chỉ cần hồi phục lại là được rồi. Ngày mai có thể chuyển vào phòng bệnh bình thường.”
Giây phút này, tất cả mọi người đều vô cùng xúc động.
Người nhà bệnh nhân lau nước mắt, đi qua kéo tay Tô Thanh Hòa nói lời cảm ơn.
“Bác sĩ Tô à, cả nhà chúng tôi đều mang ơn cô, bằng lòng làm trâu làm ngựa cho cô. Nếu không nhờ cô thì tôi cũng không biết sống thế nào nữa.”
“Đây là việc mà bác sĩ như tôi nên làm, đây cũng nhờ ý chí muốn sống của bản thân bệnh nhân rất kiên cường, là mọi người đã ủng hộ ông ấy. Mọi người cứ về nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, buổi chiều có thể gặp bệnh nhân trong phòng bệnh rồi.”
Người nhà bệnh nhân vừa nghe thì càng xúc động hơn, vội vàng sắp xếp người về nhà thông báo tin tốt, thuận tiện đón bà cụ trong nhà đến.
Tô Thanh Hòa thì cùng với các bác sĩ quay về trong phòng làm việc.
“Tiểu Tô à, bác cũng phải quay về rồi. Chuyện này nhất định phải làm báo cáo, để cho càng nhiều nhân viên nghiên cứu y học biết, về sau loại ca bệnh này có thể được chữa trị trong nước rồi. Tiểu Tô, cả giới y học đều sẽ ghi nhớ cháu. Cháu sẽ được ghi vào lịch sử giới y học. Bây giờ bác vẫn muốn hỏi ý kiến cá nhân của cháu, cháu có sẵn lòng cùng bác đến Bắc Kinh phát triển không? Ở bên đó có không gian lớn hơn để cháu thực hiện tài hoa của mình.” Giáo sư Hùng vừa xúc động vừa căng thẳng, nói.
Những người khác cũng đều nhìn Tô Thanh Hòa. Sau khi thành quả này của Tô Thanh Hòa được công bố, cô cũng xem như là đứng vững trong giới y học rồi, hơn nữa cô trẻ tuổi như vậy, sau này đương nhiên có thể nhận được sự ủng hộ tốt hơn, đi Bắc Kinh cũng là chuyện không có gì đáng trách.
Tô Thanh Hòa mím môi cười, lắc đầu nói: “Giáo sư à, cảm ơn sự ủng hộ và giúp đỡ của bác. Bây giờ cháu làm ở bên này rất tốt, hi vọng có thể tiếp tục phát triển ở bên này. Cháu bảo đảm với bác, bất kể ở đâu cháu cũng sẽ nỗ lực như vậy.”