Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 493 - Chương 493 - Thăng Cấp 2

Chương 493 - Thăng cấp 2
Chương 493 - Thăng cấp 2

Chương 493: Thăng cấp 2

Yêu cầu nâng cấp của nhiệm vụ đi lại: Thân là một quân tẩu toàn năng, sao có thể chỉ biết lái xe hơi chứ, ít nhất phải biết lái xe Jeep. Nhất định phải lái bay lên.

“Bay lên là ý gì?”

“Chính là tung bay lên, không phải lần trước ký chủ cũng tung bay một lần sao?”

Tô Thanh Hòa: “…Lần đó tôi hoàn toàn là trong thời khắc khẩn cấp quan trọng, sống chết trước mắt!”

“Ký chủ có thể thử lại lần nữa.”

“…” Tô Thanh Hòa cảm thấy cái hệ thống này muốn bồi dưỡng cô thành nữ phi nhân. Không nói đến việc cô làm sao để lái xe bay lên, mà chỉ nói cô đi đâu để có chiếc xe Jeep thì cũng là một vấn đề.

Nhưng mà cũng không còn lựa chọn khác nữa, muốn nâng cao năng lực của mình thì phải hoàn thành nhiệm vụ.

Tô Thanh Hòa dứt khoát hoàn thành nhiệm vụ ở trước. Bỏ ra hai trăm tinh tệ mua một cuốn sách giáo khoa trang trí từ trong hệ thống trước, sau đó mất cả buổi chiều để xem xét, xem xong thì cô vội vàng xắn tay áo lên, bắt đầu dọn dẹp phòng ốc.

Dì Chu ở kế bên nghe thấy tiếng động thì đi ra xem, phát hiện Tô Thanh Hòa đang dọn dẹp nhà cửa, cô làm mà người đầy bụi đất, trông vô cùng đáng thương.

Dì Chu nhìn mà cảm thấy thương xót, bà ấy nghe ông Chu mà mình nói là cô bé Tiểu Tô này tuổi còn trẻ, bản lĩnh lớn, hơn nữa còn nỗ lực, mấy ngày mấy đêm làm nghiên cứu khoa học, cứu được rất nhiều người.

Bây giờ không dễ gì mới được nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi, mà lại dọn dẹp nhà cửa.

Bà ấy vội vàng đi đến làm giúp cô: “Tiểu Tô, để dì giúp cháu.”

“Dì Chu, không cần đâu ạ, tự cháu làm là được rồi. Cháu vẫn còn xem phải đặt như thế nào. Nhà cửa đã lâu không dọn dẹp rồi, cháu phải chải chuốt lại cho đàng hoàng. Tự cháu làm là được rồi ạ.”

Dì Chu nghe Tô Thanh Hòa chú trọng như vậy, thì cười nói: “Cô gái như cháu đúng là hiếm thấy, học vấn tốt, còn có thể chăm sóc gia đình. Chàng trai nhà cháu đúng là may mắn lắm mới gặp được cháu, tìm được người vợ tốt như thế này.”

Nghe thấy tên của Cố Trường An, Tô Thanh Hòa cười nói: “Anh ấy cũng không dễ dàng gì. Chúng cháu đều cùng nhau tiến bộ. Cháu còn phải học tập anh ấy nữa đấy.” Lúc đầu nếu như không phải nhận được sự khích lệ hết lần này đến lần khác của Trường An, thì cô sẽ không trưởng thành được như ngày hôm nay. Mà chắc đã bỏ cuộc sớm vì khó khăn rồi.

Dì Chu càng cảm khái hơn, cảm thấy đúng là không tìm thấy khuyết điểm nào.

“Được rồi, cháu làm đi, lát nữa nếu có chuyện gì thì cứ gọi dì.” Dì Chu cười nói.

Tô Thanh Hòa cười gật đầu, rồi lại tiếp tục làm việc.

Bây giờ cô cảm thấy mình tìm được phương pháp của vật dụng trang trí này rồi, nhưng tiếc là cái hệ thống hư hỏng này nghiêm khắc quá, trong nhà chỉ có chút đồ như vậy, bảo cô lợi dụng đồ trong nhà để làm đồ trang trí.

Độ khó này nâng cao lên nhiều hơn rồi.

Bận rộn mãi cho đến tối, Tô Thanh Hòa vẫn chưa làm xong, cô mệt mỏi nằm xuống giường nghỉ ngơi. Qua một lúc thì ngủ quên mất.

“Đinh, thân ái nhắc nhở, bạn đời quân nhân đã vào giấc, hoàn cảnh phù hợp, có muốn gặp mặt không.”

Tô Thanh Hòa mở mắt ra. Đã rất lâu cô chưa gặp Trường An rồi, bởi vì Trường An bên đó phải làm nhiệm vụ, vẫn luôn không tiện. Chỉ có thể mỗi ngày nhìn dáng vẻ của anh được một phút.”

“Gặp mặt.”

Tô Thanh Hòa nằm trên giường.

Tô Thanh Hòa cũng ngủ mơ mơ màng màng, cũng không cố ý thiết lập gì, lúc này cô hi vọng Trường An trong giấc mơ mình, cho nên thiết lập khung cảnh trong nhà để gặp mặt với Trường An.

Rất nhanh sau đó, Trường An đã xuất hiện trước mắt cô rồi, nói một cách chính xác là xuất hiện trước mắt cô trong mơ.

“Thanh Miêu Nhi, anh lại mơ thấy em rồi. Gần đây ngày nào anh cũng mơ thấy em, nhưng mà mỗi lần chưa kịp nói chuyện với em thì không thấy em đâu nữa. Lần này chúng ta mơ lâu một chút nhé.”

Cố Trường An vui mừng ôm lấy Tô Thanh Hòa.

Tô Thanh Hòa mừng thầm, lúc trước cô không có gặp mặt với Trường An, giấc mơ mà Trường An nói, đó đều là do ban ngày anh suy nghĩ nhiều nên tối về nằm mộng.

Nghĩ đến mỗi ngày Trường An đều nhớ đến cô, nằm mơ cũng thấy cô, trong lòng Tô Thanh Hòa cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

“Đồng chí Trường An, gần đây anh bận rộn gì thế?”

Cố Trường An ôm cô, nói: “Không bận gì cả, haizz, chỉ là mỗi ngày làm nhiệm vụ, tiếc là không gặp kẻ địch, nhưng mà cũng sắp rồi. Thanh Miêu Nhi, bọn anh sắp đánh trận rồi. Nếu không phải ở trong mơ thì anh cũng không dám nói cho em nghe nữa. Có thể đây là chuyện của hai tháng này.”

Bình Luận (0)
Comment