Chương 494: Không còn hạt giống
Tô Thanh Hòa bỗng nhiên nghe thấy tin này, giật mình một cái. Cô biết năm nay có chiến tranh, nhưng đột nhiên nghe được tin tức từ miệng Trường An, cô vẫn cảm thấy bất ngờ.
Chiến tranh sắp đến thật rồi.
Cô ôm chặt lấy Cố Trường An.
Cố Trường An hạnh phúc, nói: “Thanh Miêu Nhi à, em đừng lo, anh nhất định sẽ bình yên. Anh đã là một đàn ông có gia đình rồi, anh phải có trách nhiệm với em. Anh không thể để Thanh Miêu Nhi của anh làm góa phụ được. Em yên tâm, cho dù anh có què, tàn phế rồi, anh cũng phải giữ một hơi thở quay về.”
Tô Thanh Hòa lau nước mắt, nói: “Trường An, đồ em đưa cho anh, anh có đeo chưa? Anh hứa với em, phải đeo trên người đấy nhé.”
“Anh đang đeo đây, ở trong quần áo của anh, anh đeo sát người đây.” Cố Trường An nói một cách bảo đảm.
Lúc này Tô Thanh Hòa yên tâm rồi.
Ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của Cố Trường An, cô đưa tay ôm chặt cổ anh, nhón chân lên hôn anh.
Cố Trường An cảm giác mình được hôn, anh giơ tay ôm chặt Tô Thanh Hòa, trong lòng vui sướng không thôi. Anh cảm thấy giấc mơ lần này lại chân thật rồi, thật sự giống với lúc Thanh Miêu Nhi ở bên cạnh anh vậy.
Nhưng mà không được hôn nữa, hôn nhiều quá, lỡ như giống lần trước thì không hay rồi. Hơn nữa anh phải giữ lại một ít hạt giống đó, nếu không thì sau này gặp mặt Thanh Miêu Nhi, anh không còn hạt giống thì phải làm sao?
“Thanh Miêu Nhi, không thể hôn được.”
Tô Thanh Hòa mở to mắt, hỏi: “Tại sao?”
“Lần trước sau khi anh hôn trong mơ xong, rất nhiều hạt giống đã ra đi rồi.” Cố Trường An đỏ mặt, đáp.
Tô Thanh Hòa: “…”
Đồng chí Cố Trường An không muốn, đương nhiên Tô Thanh Hòa cũng sẽ không cưỡng ép anh rồi. Cô dựa đầu vào lòng ngực anh: “Vậy chúng ta cứ ôm như thế này nhé.”
“Được.” Cố Trường An thỏa mãn ôm cô.
“Đinh… Chúc mừng ký chủ đạt được phần thưởng hạnh phúc quân nhân, 10 tinh tệ.”
Tô Thanh Hòa cà mặt vào trong lòng Cố Trường An. Trường An dễ dàng thỏa mãn, nằm mơ cũng có thể cảm thấy hạnh phúc.
Ngủ một giấc tỉnh lại, Tô Thanh Hòa nhìn bên giường, giường trống rỗng. Nhưng lòng không cảm thấy trống vắng nữa rồi. Nghĩ đến chuyện mà Trường An nói, cô cảm thấy không yên lòng được.
Sắp phải chiến tranh rồi, thời gian của cô cũng rất cấp bách.
Cô vội vàng bò dậy, cầm sách vật dụng trang trí, bước vào phòng học xem, học cách trang trí nhà cửa.
Lúc trời sáng, Tô Thanh Hòa mới rời khỏi phòng học, rửa mặt đánh răng xong thì đi đến nhà ăn, ăn cơm sáng. Sau đó thuận tiện cô đến phòng bệnh kiểm tra tình hình của bệnh nhân.
Chủ nhiệm Chu với những bác sĩ khác nhìn dáng vẻ làm việc tích cực này của cô mà cảm thấy có chút tự ti. Lúc bọn họ ở cái tuổi như Tiểu Tô thì thật sự không có tính điềm tĩnh như thế.
Vì để nâng cấp, Tô Thanh Hòa cũng không ở lại lâu, sau khi kiểm tra tình hình xong thì lại quay về nhà, bắt đầu bày trí nhà cửa.
Ngôi nhà với hai phòng ngủ nhỏ, muốn bày trí thì cũng không dễ.
Hơn nữa còn không thể đi mua đồ dùng trang trí, đều phải tự mình làm. Tô Thanh Hòa xem như cũng hiểu tính nết của hệ thống rồi, mỗi một nhiệm vụ đều là theo mắc xích. Lúc trước bảo cô học làm đồ thủ công từ việc lợi dụng phế phẩm, chính là vì để chuẩn bị cho nhiệm vụ này đấy.
Cô tự tay lấy vải hoa với bảng gỗ làm khung ảnh, khunh tranh. Sau khi trang trí tường nhà, cô lại làm cái rèm cửa trong nhà, đặt hoa giả lên bàn. Ngoài ra cô còn đan một giỏ hoa nữa.
Sau đó phối hợp các món đồ với nhau theo màu sắc, góc độ rồi tiến thành bày biện.
Làm mãi, lặp đi lặp lại hơn mười lần, cuối cùng cô cũng nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống rồi: “Đinh…thân ái nhắc nhở, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ở, từ cấp C nâng lên cấp D, phần thưởng là một bộ đồ gia dụng đầy đủ.”
Tô Thanh Hòa nghe thấy nhắc nhở nhiệm vụ này xong thì cuối cùng cũng yên tâm rồi.
Cô lại cẩn thận quan sát nhà một lần nữa, ngôi nhà đem lại cho người ta cảm giác tươi sáng và sảng khoái. Nhìn trông khắp nơi đều tinh tế, nhưng nhìn cẩn thận lại lần nữa thì lại giản dị, tiết kiệm.
Ngay cả bản thân cô nhìn cũng cảm thấy rộng rãi sáng sủa, thoải mái trong lòng. Tô Thanh Hòa cảm thấy đây chắc là cái gọi là chất lượng cuộc sống. So với dáng vẻ ngôi nhà lộn xộn mà lúc trước cô sống mơ hồ qua ngày đó thì thoải mái hơn nhiều rồi, cũng cho thấy có sức sống hơn nhiều.
Đây mới là cuộc sống chứ.
Chỉ còn lại việc lái xe Jeep thôi. Trong bệnh viện cũng có chiếc xe Jeep, nhưng mà bình thường cô cũng không có tư cách dùng. Chỉ có viện trưởng Hình, thỉnh thoảng lúc ra ngoài, ông ấy cảm thấy xe con không dễ dùng thì sẽ dùng xe Jeep.
Nhưng mà cô chỉ là bác sĩ nhỏ, cũng không thể dùng đến xe riêng được.