Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 495 - Chương 495 - Dùng Xe

Chương 495 - Dùng xe
Chương 495 - Dùng xe

Chương 495: Dùng xe

Không biết nếu như cô đến tìm viện trưởng Hình xin học lái xe Jeep thì viện trưởng Hình có thể đồng ý không?

Lúc này, ở trong bệnh viện, viện trưởng Hình nhận được điện thoại từ Bắc Kinh.

Người gọi đến là người trong bệnh viện tổng quân khu Bắc Kinh. Người ta gọi đến với một chủ ý duy nhất, là muốn bảo vệ tốt cho sự an toàn của Tô Thanh Hòa.

Thành quả nghiên cứu của cô có thể bị đặc vụ nhắm vào rồi, lúc đầu chuyện Tô Thanh Hòa tham gia cuộc thi, không có đặc biệt che giấu, cho dù bây giờ bên trên bảo mật, nhưng cũng rất dễ khiến người khác nhằm vào Tô Thanh Hòa.

Nguyên nhân mà đối phương nhắm vào cô, không chỉ là vì thiên tài trong y học của Tô Thanh Hòa, mà nguyên nhân lớn hơn có thể là vì tài năng chế thuốc của cô.

Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt viện trưởng Hình trở nên căng thẳng, sau đó ông ấy gọi cho chủ nhiệm Chu thông qua đường điện thoại nội bộ.

Chủ nhiệm Chu nghe thấy thành quả của Tô Thanh Hòa đã được bên trên thừa nhận, ông ta rất vui mừng, thế nhưng khi nghe thấy chuyện mà viện trưởng Hình nói sau đó, ông ta lập tức kinh ngạc: “Sẽ không hung hăng ngang ngược thế đâu nhỉ.”

“Không chắc được, dẫu sao chúng ta cũng cách Trùng Khánh không quá xa.”

Chủ nhiệm Chu nghiêm túc nói: “Viện trưởng, tôi đề nghị bố trí nhân viên cho đồng chí Tô Thanh Hòa. Không thể để mình con bé hành động được. Ngoài ra, bệnh nhân mà con bé tiếp xúc cũng không cần quá nhiều. Ngoại trừ gặp phải phẫu thuật lớn, nếu không thì tôi không muốn để con bé tiếp xúc với bệnh nhân.”

Viện trưởng Hình gật đầu: “Năng lực của Tiểu Tô ở nhiều trên lĩnh vực chế thuốc. Thứ mà nước chúng ta thiếu nhất vẫn là thuốc tốt. Thế này đi, cũng không nói rõ là không cho con bé tiếp xúc với bệnh nhân, cứ để con bé ở trong phòng thí nghiệm mà chế tạo thuốc. Như thế người khác cũng sẽ không nghi ngờ gì.”

Chủ nhiệm Chu nói: “Được, đợi Tiểu Tô đến thì tôi thông báo cho Tiểu Tô biết. Ngoài ra, có cần phải thông báo bố trí nhân viên cho Tô Thanh Hòa không, tốt nhất là bố trí xe, cũng không thể để con bé không ra ngoài được.”

“Cái này thì dễ làm, xe của tôi đưa cho con bé cũng được, chỉ cần con bé có thể nghiên cứu, chế tạo ra thuốc tốt.”

Bởi vì nâng cấp thành công rồi, ngày hôm sau Tô Thanh Hòa đến bệnh viện làm với tinh thần đầy sức sống.

Cô tiến hành khám lại lần nữa cho bệnh nhân của mình, sau khi xác định tình trạng hồi phục rất tốt thì cô mới quay lại phòng làm việc.

Vừa mới quay lại phòng làm việc, thì cô nhận được thông báo chủ nhiệm Chu sắp xếp cô đến phòng thí nghiệm làm nghiên cứu.

“Cháu đi cải tiến Penicillin?” Tô Thanh Hòa ngạc nhiên, nói.

Chủ nhiệm Chu nói lời chân thành: “Đây là chuyện không còn cách nào khác, cháu cũng biết, chất lượng Penicillin trong nước không so được với bên ngoài, nếu như chất lượng Penicillin tốt, thì mỗi năm trong nước đều có thể tiết kiệm được một chi phí lớn. Tiểu Tô à, nhiệm vụ của cháu rất nặng đấy.”

Tô Thanh Hòa gật đầu, cô cảm thấy việc dưới tay mình vẫn còn rất nhiều. Ví dụ như y thuật của mình vẫn cần phải tiến bộ. Đồng thời sắp chiến tranh rồi, cô còn phải nghĩ cách mở rộng thuốc thích hợp với vết thương do súng gây ra hơn. Và còn phải nhanh chóng nâng cấp.

“Đúng rồi Tiểu Tô, bệnh viện vì muốn tiết kiệm thời gian cho cháu, cho nên đã bố trí xe cho cháu, bình thường lúc ra ngoài thì cứ bảo hậu cần sắp xếp xe cho cháu, đừng đi ra ngoài một mình. Bây giờ cháu cũng xem như là người có thành tựu rồi, chỉ sợ gặp phải chuyện như lúc trước.”

Tô Thanh Hòa nghe vậy, trong lòng lập tức phấn khởi: “Chủ nhiệm, ý chủ nhiệm là sau này cháu có thể dùng xe của bệnh viện?”

“Nhìn cái dáng vẻ vui mừng của cháu kìa, người trẻ mà, chính là dễ kích động. Đúng đấy, cháu có thể dùng xe, sau này vì sự an toàn của cháu, không cần ra ngoài một mình nữa.”

“Chủ nhiệm, xe gì cũng được sao, xe Jeep có được không?”

Chủ nhiệm Chu nói: “Viện trưởng Hình có chiếc xe con, cháu ngồi xe đó không thoải mái sao?”

“Cháu thích xe lớn, xe Jeep lớn, ngồi rộng rãi thoáng mát hơn.” Tô Thanh Hòa nói với vẻ mặt hứng khởi. Bệnh viện đúng là chu đáo quá, cảm ơn sự quan tâm của tổ chức!

Chủ nhiệm Chu cười đáp: “Được, xe Jeep thì xe Jeep, cháu tự nói với hậu cần sau nhé. Dù sao cũng phải chú ý an toàn cho bản thân.”

“Chủ nhiệm yên tâm, cháu yêu thương bản thân lắm.” Tô Thanh Hòa cười đáp. Cô cảm thấy vận may của mình đúng là tốt quá.

Buổi chiều, Tô Thanh Hòa dọn đồ đạc trong nhà mình đến phòng nghiên cứu, chuẩn bị thường trú trong phòng thí nghiệm. Vốn dĩ chủ nhiệm Chu còn muốn bố trí nhân viên cho cô, nhưng mà Tô Thanh Hòa không đồng ý, cô thích suy nghĩ trong môi trường yên tĩnh hơn. Không muốn có người quấy rầy.

Bình Luận (0)
Comment