Chương 497: Thành công 1
Ngày hôm sau, Tô Thanh Hòa cố ý ăn sáng nhiều hơn một chút, còn luộc thêm hai quả trứng gà cho mình. Cũng may cô không thiếu cái ăn, có thể bồi bổ đủ dinh dưỡng cho con.
Đến bệnh viện, cô lại chui vào phòng thực nghiệm. Làm thực nghiệm không phải công việc tay chân, chỉ cần kiểm soát thời gian làm là sẽ không gây ra ảnh hưởng cho sức khỏe.
Hơn nữa trong tay cô còn có tài liệu, cộng thêm số thuốc đã có để tiến hành thực nghiệm đánh giá toàn diện nên sẽ không mất quá nhiều sức.
Trong phòng nghiên cứu thuốc Bắc Kinh, các nhà nghiên cứu mặc áo khoác trắng đang trong quá trình nghiên cứu. Dự án nghiên cứu là cải tiến Penicilin.
Gần đây ở trên đã có thông tin tiền tuyến đang rất bất ổn. Nếu xảy ra chiến tranh, nhu cầu Penicilin sẽ rất lớn. Trong nước đã có Penicilin rồi, nhưng nếu không cải tiến sẽ càng thêm khó khăn.
Dự án này vốn dĩ do phía trường Y thành phố của tỉnh Giang Bắc đảm nhiệm, nhưng sau đó vì do bên phía Bắc Kinh chú trọng nên đã chuyển đến bên này. Giáo sư Lâm, người đi theo giáo sư Hùng đến Tây Nam, cũng là một trong số các nhà nghiên cứu.
Thấy vẫn còn một vài số liệu không rõ ràng, giáo sư Lâm hơi đau đầu. Hướng đi thì đúng rồi, nhưng vẫn cứ thiếu gì đó. Tốc độ nghiên cứu này cũng là bình thường thôi, nhưng với việc đã có hướng đi mà lại mắc ở ngay “cổ chai” khiến mọi người đều không cam lòng.
Giáo sư Lâm thở dài nói: “Nếu có thể nhờ người đó đến đây thì tốt.”
Ông ta vẫn nhớ thiên phú của Tô Thanh Hòa trong lĩnh vực điều chế thuốc.
Trợ lý hỏi: “Người bác nói là ai thưa giáo sư Lâm?”
“Còn ai được nữa, tất nhiên là người đề ra lý luận nghiên cứu này rồi. Bỏ đi, chúng ta nhiều người như vậy, cũng không nhất thiết là không nghiên cứu ra.” Giáo sư Lâm không cam lòng, bản thân đã từng này tuổi, ngoài ra còn đông người như thế này, không thể thật sự bắt một đồng chí nhỏ ở xa xôi đến Bắc Kinh giúp đỡ được. Quan trọng là người ta còn không chịu đến.
…
Tô Thanh Hòa bận rộn suốt một tuần ở phòng thực nghiệm, cuối cùng cũng có manh mối rồi.
Bởi vì đang mang thai, nên cô cũng không thể làm việc không kể ngày đêm như trước nữa. Ban ngày làm việc, tối đến lại tập thái cực quyền, đọc sách khiến bản thân cố hết sức đạt đến thời gian nghỉ ngơi hợp lý.
Nếu cứ vùi đầu làm việc như trước thì sẽ có thể đạt tiến độ này trước hai ngày. Sau khi tìm được động vật để tiến hành thí nghiệm, Tô Thanh Hòa bắt đầu ghi lại số liệu phản ứng sức khỏe của động vật thí nghiệm.
Quan sát suốt một tuần, Tô Thanh Hòa mới vui vẻ báo cáo lại tình hình với chủ nhiệm Chu. Chủ nhiệm Chu nghe xong, đến cầm ly cũng cầm không chắc: “Cháu nói cháu đã hoàn thành rồi ư?”
Tô Thanh Hòa cười gật đầu: “Dạ vâng thưa chủ nhiệm, lúc học đại học, cháu đã có ý tưởng về nghiên cứu này rồi, sau đó cứ mãi tìm kiếm các tài liệu có liên quan, lần này nhờ vào sự ủng hộ rất lớn của bệnh viện nên việc nghiên cứu rất thuận lợi. Hiện giờ chỉ còn thiếu thử nghiệm lên con người nữa thôi.”
“...” Chủ nhiệm Chu ngơ ngác nhìn Tô Thanh Hòa. Ông ta biết bên phía Bắc Kinh vẫn còn chưa ra kết quả gì. Bỗng dưng ông ta đứng dậy rồi nói: “Tiểu Tô, bác cháu ta cùng đi đến phòng thực nghiệm xem thử.”
Trong phòng thực nghiệm, chủ nhiệm Chu kiểm tra tỉ mỉ số liệu của Tô Thanh Hòa và số liệu liên quan của động vật thí nghiệm, ông ta ngẩn người trong thoáng chốc.
Tô Thanh Hòa nói: “Chủ nhiệm Chu, có vấn đề gì không ạ?”
Cô đã xác nhận bằng hệ thống rồi, thuốc này không có vấn đề gì.
Chủ nhiệm Chu xua tay, cảm thán nói: “Không có gì không có gì, chỉ là bác bất ngờ vì cháu ra kết quả nhanh quá. Cháu vất vả rồi, trước tiên cứ nghỉ ngơi hai ngày đã, không cần đi làm đâu, bác sẽ báo cáo tình hình với viện trưởng. Tiện thể cháu suy nghĩ thêm về hướng nghiên cứu mới đi, sau đó cứ yên tâm mà nghiên cứu.”
Tô Thanh Hòa định sẽ nghiên cứu chuyên về thuốc dùng cho vết thương bị súng bắn nên cô không có ý kiến gì về sự sắp xếp này.
Sau khi ra khỏi phòng thực nghiệm, chủ nhiệm Chu vội vàng đi tìm viện trưởng Hình để báo cáo tình hình.
Gần đây viện trưởng Hình rất bận nhập các loại thiết bị về, bận tối mắt tối mũi, nghe chủ nhiệm Chu nói xong thì phun trà. “Tiểu Tô nhanh như vậy đã làm xong rồi ư?”
Chủ nhiệm Chu cảm thán: “Đúng vậy, lúc biết tin tôi cũng rất bất ngờ. Ban đầu chúng ta sắp xếp như này cũng vì mong con bé có thể sống ở môi trường an toàn, không ngờ tiểu Tô lại thật sự khiến chúng ta ngạc nhiên đến thế. Nhanh như vậy đã có kết quả rồi. Bên phía Bắc Kinh còn chưa có động tĩnh gì nữa.”
Viện trưởng Hình cuối cùng cũng thoát khỏi nỗi ngạc nhiên cảm thán lúc ban đầu, ông ta nở nụ cười lớn, hí hửng đắc ý: “Chắc chắn là chưa có kết quả gì, nếu có thì đã sớm báo cho chúng ta rồi. Lần nào có thuốc mới chả để bệnh viện quân khu thử chứ. Chẳng qua thử nghiệm này của tiểu Tô lại không phải chủ đạo của bên chúng ta, chuyện này vẫn nên báo cáo lên trên, nếu không trên đó không biết được.”