Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 498 - Chương 498 - Thành Công 2

Chương 498 - Thành công 2
Chương 498 - Thành công 2

Chương 498: Thành công 2

Ông ta vội vàng báo bên phía Bắc Kinh bằng đường dây liên lạc nội bộ. Nhân viên nghe điện là nhân viên mật, sẽ không lo bị lộ bí mật.

Viện trưởng Hình ngồi trên ghế, vắt chéo hai chân cầm tách trà lên, mặt mày tươi cười.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối. “Viện trưởng Tôn, dự án Penicilin mà các ông nghiên cứu đã có tiến triển gì chưa? Không phải tôi cố ý nghe ngóng dự án của mấy người đâu, chỉ là tôi muốn báo với mọi người một tiếng, bên phía bệnh viện quân y Tây Nam chúng tôi đã có thành quả rồi.”

Trụ sở nghiên cứu của Bắc Kinh, sau khi viện trưởng Tôn cúp máy, ông ta nhăn mặt một hồi lâu, cứ thế không biết nên khóc hay nên cười. Chần chừ một lúc, ông ta quyết định sẽ cho nhân viên nghiên cứu bên này đi đến đó để xác nhận.

Tuy một viện trưởng của bệnh viện quân y Tây Nam sẽ không đùa kiểu này với ông ta, nhưng chuyện liên quan đến y học thì không được để xảy ra chút sai sót nào.

Người phụ trách nghiên cứu lần này là giáo sư Lâm, khi biết được tin đó, ông ta ngẩn cả người. Giáo sư Lâm nhìn viện trưởng Tôn nói: “Viện trưởng, ông nói, bệnh viện quân y Tây Nam đã có kết quả rồi, là bọn họ hoàn thành độc lập ư?”

Sắc mặt của viện trưởng Tôn phức tạp: “Đồng chí Hình Quốc Chí bên kia nói như vậy đấy.”

Giáo sư Lâm bỗng nhiên nghĩ đến một người: “Người phụ trách dự án này ở đó có phải là một đồng chí tên là Tô Thanh Hòa không?”

Viện trưởng Tôn gật đầu: “Đúng vậy.”

Giáo sư Lâm cảm khái nói: “Vậy thì có khả năng lớn lắm. Ông còn nhớ vắc-xin ức chế cấy ghép nội tạng không? Cũng là do chính cô bé ấy tự mình nghiên cứu đấy.”

Viện trưởng Tôn đứng bật dậy: “Tôi nhớ ra rồi, chính là đồng chí này. Vậy là đồng chí ấy lại hoàn thành một dự lớn án nữa rồi.”

Giáo sư Lâm gật đầu. Hậu sinh khả úy. Sau này trong giới y học còn ai dám cậy già lên mặt nữa.

Viện trưởng Tôn lập tức nghiêm túc nói: “Người như vậy nên đến Bắc Kinh, các ông nên báo lên cấp trên sớm hơn. Không được, nhất định phải ra lệnh điều động.”

“Viện trưởng Tôn à, đây là nguyện vọng riêng của đồng chí Tô Thanh Hòa, cháu ấy hy vọng mình được làm một bác sĩ quân y. Hơn nữa, cháu ấy chỉ mới kết hôn, chúng ta không nên làm khác đâu. Dù gì cũng vẫn còn trẻ, chúng ta nên hết sức quan tâm đến tâm tư tình cảm của cháu ấy.”

“Mới kết hôn ư? Đúng rồi, đồng chí này bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười tám.”

Viện trưởng Tôn: “...”

Suy nghĩ một hồi lâu, viện trưởng Tôn tạm thời không vội ra lệnh điều động nữa. Người ta còn quá trẻ, nếu cảm xúc không yên, không chừng sẽ là vết thương chí mạng cho việc nghiên cứu sau này.

Sau khi sắp xếp giáo sư Lâm dẫn đội đi đến phía Tây Nam để xác nhận hiệu quả của thuốc, ông ta lại gọi điện báo cáo lên cấp trên. “Chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể nghiên cứu và điều chế ra hai dự án dược phẩm, tương lai nhất định sẽ càng có những thành tựu lớn hơn nữa. Để có thể có những đóng góp to lớn cho lĩnh vực y tế nước nhà, tôi đề nghị nên phái người bí mật bảo vệ đồng chí này.”

Tô Thanh Hòa đang bận nghiên cứu “Kim Sang Dược” vạn năng, chuyên điều trị các vết thương do súng đạn.

Vết thương do trúng đạn có sức sát thương lớn hơn vết thương do dao chém, ngoài ra, các chất hóa học trên súng sẽ tạo nên chấn thương lần hai cho cơ thể con người. Rất nhiều người lính vì chấn thương do súng đạn nên đã mắc rất nhiều căn bệnh. Sau khi thấy Cố Trường An bị thương nhiều lần, cô đã nảy sinh ra ý tưởng này, hiện tại sắp có chiến tranh rồi, cô hy vọng có thể hết sức nhanh chóng nghiên cứu ra để có chút bảo đảm tính mạng cho những chiến sĩ nơi tiền tuyến.

“Đinh... bạn lữ quân nhân hoàn thành nhiệm vụ, thưởng 200 tinh tệ.”

Tô Thanh Hòa dừng công việc trong tay, ngạc nhiên nói: “Trường An có thể kiếm được hai trăm tinh tệ một lần ư?”

“Đúng vậy thưa ký chủ, hiện tại chồng quân nhân đang tham gia cuộc xung đột quy mô nhỏ với kẻ địch.”

Tô Thanh Hòa bị dọa một phen, sau đó lại nhớ ra thiết bị bảo vệ dùng một lần của Trường An còn chưa dùng đến, chắc là không có vấn đề gì to tát.

Cô sờ bụng mình, Trường An vẫn chưa biết anh sắp được làm cha rồi.

Tô Thanh Hòa cứ nghĩ đây chỉ là một cuộc xung đột ngẫu nhiên. Kết quả là hôm sau lại nhận được thông báo của hệ thống, “Đinh... Bạn lữ quân nhân hoàn thành nhiệm vụ, thưởng 350 tinh tệ.”

“Đinh... khoản tiền nợ đã chi trả xong.”

“Lại có xung đột ư?”

“Xung đột lớn hơn hôm qua.”

Tâm trạng của Tô Thanh Hòa cũng bắt đầu căng thẳng, cô ngày càng cảm thấy chiến tranh sắp bắt đầu rồi.

“Thân ái nhắc nhở, tài khoản của bạn lữ quân nhân còn dư, ký chủ có muốn khởi động chế độ bảo vệ sinh mệnh không, mỗi ngày mười tinh tệ.”

Tô Thanh Hòa: “...” Lúc nào cũng nghĩ cách kiếm tinh tệ.

Sờ lên bụng, cô lo lắng nói: “Thiết bị bảo vệ có thể bảo vệ đến mức nào?”

Bình Luận (0)
Comment