Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 500 - Chương 500 - Sợ Con Không Có Cha 2

Chương 500 - Sợ con không có cha 2
Chương 500 - Sợ con không có cha 2

Chương 500: Sợ con không có cha 2

Nhưng cấp trên lại không để anh làm bừa, đã ở đây canh hai hôm rồi, kẻ thù lúc nào chả đánh chỗ này chọt chỗ kia, lính tráng đã rất mệt mỏi rồi, nên thay nhau canh. Vì vậy, Cố Trường An đã bị cưỡng chế đưa về doanh trại nghỉ ngơi.

Nằm trên giường, Cố Trường An cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Cuối cùng anh nhất quyết ép mình đi ngủ, anh muốn nằm mơ, mơ thấy Thanh Miêu Nhi. Anh nhớ Thanh Miêu Nhi vô cùng. Vừa ngủ được, Cố Trường An đã bước vào cõi mộng như ý nguyện.

Phía bên này, Tô Thanh Hòa cũng không ngờ trong lúc Cố Trường An tác chiến lại có thể gặp được nhau. Nhưng hiện tại cô cũng đang rất cần có một người chia sẻ niềm vui với mình. Dù đối với Trường An đó chỉ là trong mơ.

Tô Thanh Hòa kéo tay Cố Trường An đặt lên bụng mình: “Đồng chí Trường An, trong bụng em xuất hiện một vật nhỏ rồi.”

Cố Trường An kinh ngạc mở to mắt: “Xuất hiện cái gì chứ? Có thể chữa được không? Có thể lấy ra không? Hay là phải mổ?”

“... Không thể lấy ra, phải để nó ở lại trong bụng tiếp tục lớn lên. Trường An, anh sắp làm cha rồi!”

“...!!!” Cố Trường An đờ người ra nhìn Tô Thanh Hòa thật lâu, sau đó vỗ ngực mình: “May quá chỉ là mơ thôi.”

Tô Thanh Hòa bị phản ứng của anh chọc tức, anh mừng là có ý gì, không muốn có con ư? Chẳng lẽ Trường An không hề muốn có con với cô, hồi trước nói muốn có con là lừa cô sao? Tô Thanh Hòa bắt đầu phát huy tính khí khác thường sau khi mang thai của mình, cô nhéo tai Cố Trường An: “Cố Trường An, ý anh là sao? Những gì anh nói hồi trước là lừa em có đúng không? Vì là mơ nên mới dám nói thật chứ gì?”

Tuy Cố Trường An biết đây là mơ, nhưng thấy cô tức giận như vậy thì không nhịn được mà hoảng sợ, vội vàng ôm cô: “Thanh Miêu Nhi, em đừng giận. Anh không lừa em, anh thích trẻ con. Anh muốn có con với em. Nhưng bây giờ thì không được, anh đang không ở nhà, anh đang đi chiến đấu. Không biết lúc nào sẽ có chiến tranh xảy ra. Thanh Miêu Nhi, anh sợ, sợ em sau này sống khó khăn, có con rồi một mình em vất vả lắm. Lỡ anh mất rồi, em còn có thể lấy một người tốt hơn để sống một cuộc sống an toàn. Con cũng không cần vừa sinh ra đã mất cha.”

“Anh nói vớ vẩn cái gì đấy!” Tô Thanh Hòa òa lên khóc, sau khi biết mình mang thai, cảm xúc của cô ngày càng mất kiểm soát. “Cố Trường An, anh phải sống cho bằng được, anh hứa với em đi!”

“Anh hứa anh hứa.” Cố Trường An cuống cuồng dỗ dành cô.

Nhưng trước mắt bỗng tối đen, lúc mở mắt ra lần nữa, trời đã tờ mờ sáng rồi.

Anh dụi đôi mắt mỏi mệt, lại xoa ngực mình, cũng may tất cả chỉ là mơ.

Anh không nỡ để Thanh Miêu Nhi phải buồn chút nào.

Ở nơi khác, sau khi Tô Thanh Hòa tỉnh lại, hai mắt đỏ hoe, cô lau khô nước mắt, nhớ lại chuyện trong mơ, cảm thấy không yên tâm, lo người liều lĩnh như Trường An thật sự không cần mạng nữa.

Nhỡ đâu anh cảm thấy không có gì níu kéo rồi thật sự không cần mạng thì phải làm sao, không được, phải để anh biết anh đã có con rồi.

Sau khi đến bệnh viện, Tô Thanh Hòa đã gọi điện đến quân khu, cô lại nhận được tin Trường An đã được điều đến chỗ khác rồi, tạm thời không liên lạc được.

Tô Thanh Hòa biết kết quả này, chỉ là đang ra vẻ thế thôi, về đến bệnh viện bèn tìm chủ nhiệm Chu giúp đỡ, xem xem có thể thông qua bệnh viện liên lạc được cho Trường An hay không. Không cần biết đội Trường An chấp hành nhiệm vụ ở đâu, bên cạnh sẽ luôn cần có bác sĩ. Lãnh đạo bệnh viện nếu muốn liên lạc với ai chắc chắn sẽ có cách.

Chủ nhiệm Chu đang định nói với Tô Thanh Hòa chuyện sẽ có người từ Bắc Kinh đến đây, sau khi nghe thấy lời thỉnh cầu của Tô Thanh Hòa, suýt nữa còn tưởng mình nghe nhầm.

“Tiểu Tô, cháu vừa nói cái gì?”

“Chủ nhiệm Chu, cháu muốn nói với đồng chí Trường An chồng cháu chuyện cháu có thai rồi, hiện tại cháu không liên lạc được với anh ấy, không biết bệnh viện có cách nào liên lạc được không. Cháu cảm thấy chuyện lớn như vậy, anh ấy là cha thì cần phải biết.”

“...” Lần này chủ nhiệm Chu nghe không sót một chữ nào.

Vậy là Tiểu Tô làm thí nghiệm trước đó là làm lúc đã có thai ư?

Ánh mắt chủ nhiệm Chu nhìn Tô Thanh Hòa mang theo sự kính trọng. Mang thai nhưng vẫn làm nghiên cứu không kể ngày đêm, đây là tinh thần cống hiến cao thượng đến cỡ nào chứ.

“Tiểu Tô, cháu yên tâm, chuyện này bác nhất định sẽ giúp cháu làm ổn thỏa, cháu vì y học đã bỏ rất nhiều công sức rồi!”

Tô Thanh Hòa nghe thấy có thể được, cười nói: “Chủ nhiệm, vậy xin phiền bác, cháu đến phòng thí nghiệm đây ạ, gần đây lại có dự án mới.”

Chủ nhiệm Chu nói: “Tiểu Tô, bây giờ cháu không tiện lắm, cứ nghỉ ngơi đi.”

Bình Luận (0)
Comment